Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Khi đang muốn dùng răng độc đâm tới, Hứa Thanh lại chú ý tới tay phải Bàn Sơn dường như nắm lấy thứ gì. Thế là hắn đẩy ra ngón tay của đối phương, nhìn thấy một viên hổ phách đã vỡ vụn hơn nửa.
Vật này nhìn như bình thường, không có chỗ thần kỳ nào, duy chỉ có một cái đuôi bọ cạp bị phong trong đó.
Hứa Thanh cẩn thận lấy đi, làm y như trước với thi thể. Chờ sau khi thi thể này hóa thành bãi máu, hắn nhanh chóng rời đi.
Vừa đi, hắn vừa lau vết máu trên người, biến mất trong bóng đêm.
Thất gia và tôi tớ của hắn, giờ phút này đi ra từ trong bóng tối.
Nhìn thoáng qua nơi Hứa Thanh biến mất, Thất gia như không quá để ý trận giao chiến giữa Hứa Thanh và Bàn Sơn vừa rồi, mà lại suy tư một phen, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ.
“Ta biết rồi, tiểu tử kia không mặc quần áo mới, là sợ dính máu, hắn nghèo sợ rồi, đau lòng quần áo.”
Tôi tớ đứng một bên cũng thở phào một hơi.
Cả ngày này, Thất gia đều đang suy tư vì sao tiểu tử kia không mặc quần áo mới, giờ phút này rốt cục đã có đáp án, sẽ không cần mỗi lần mình nghe thấy, đều phải đi suy nghĩ nguyên nhân.
Trong màn đêm, bóng dáng của Hứa Thanh như mèo, nhanh nhẹn mà lặng lẽ, không phát ra hơi thở tiến về phía trước.
Thỉnh thoảng hắn giơ tay lên che miệng, cố nén cơn xúc động ho khan.
Quá trình này vào mấy lần trước còn không tính là gì, nhưng theo sự di chuyển của Hứa Thanh, sau khi hắn nhiều lần kiềm chế thì dần dần phổi thật giống như thiêu đốt, khiến cho sắc mặt của hắn càng trở nên tái nhợt.
May mà nơi này cách chỗ ở của hắn không xa, doanh địa cũng không phải rất lớn, cho nên không bao lâu Hứa Thanh đã nhìn thấy tiểu viện của Lôi đội.
Hắn không lập tức xông vào mà đứng nguyên tại chỗ hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân được bình thường một chút, lúc này mới giảm tốc độ lại, không nhanh không chậm tiến tới gần.
Hứa Thanh đẩy cửa của trúc viện ra, ánh mắt quét qua bốn phía, chậm rãi đi vào trong phòng nhỏ.
Trong khoảnh khắc bước vào trong nhà, Hứa Thanh cũng không nhịn nữa, ọc một tiếng, phun ra một ngụm máu. Máu này màu đen, lúc rơi trên mặt đất thì phát ra tiếng xì xì.
Sau khi ngụm máu độc này phun ra, sắc mặt của Hứa Thanh cũng chuyển từ tái nhợt như lúc trước thành bình thường hơn một chút. Hắn thở hổn hển ngồi ở đó, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.
Mãi đến một lúc lâu sau, hắn mới mở mắt ra, sắc mặt hoàn toàn khôi phục như cũ.
“Độc mạnh thật!” Hứa Thanh thì thào.
Độc tính ẩn chứa trong làn khói độc cuối cùng của Bàn Sơn kia cực lớn.
Nhưng tình huống lúc đó nếu như Hứa Thanh né tránh thì đối phương nhất định sẽ lập tức chạy trốn và hô hoán lên, gây ra sự chú ý của người khác. Đến lúc đó thì muốn xử lý sự việc sẽ có hơi phức tạp.
Mà cho dù là bản thân bày ra dáng vẻ bị thương thì e rằng cũng rất khó lừa gạt được tên Bàn Sơn xảo trá kia.
Kể từ khi đối phương phát hiện bị theo dõi thì tất cả việc làm đều rất có trình tự quy tắc, tính toán sai lầm duy nhất chính là đánh giá sai lầm về thực lực của Hứa Thanh.
Cho nên trong thời khắc quan trọng đó, Hứa Thanh lựa chọn tin tưởng vào lực khôi phục mà thủy tinh màu tím của bản thân mang đến, cố nhịn sự xâm nhập của khói độc mà xông qua chém giết, tốc chiến tốc thắng, một đòn khiến hắn mất mạng.
Giờ phút này có thể thấy lựa chọn của hắn là không sai.
Thủy tinh màu tím quả thật có tính khôi phục rất mạnh đối với sự xâm nhập của độc tính.
Suốt đường đi cảm giác run rẩy muốn ho ra phổi của hắn trên thực tế chính là lực khôi phục đang phát huy công hiệu.
“Người nhặt rác quả nhiên không có một kẻ nào là đơn giản. Xem ra tên Mã Tứ kia nếu không phải do ta ra tay nhanh nhẹn, không cho hắn thời gian phản kích thì e là cũng rất khó đối phó.”
Hứa Thanh lẩm bẩm trong lòng, bắt đầu tổng kết những điểm thiếu sót lần này của bản thân.
Hồi lâu sau, Hứa Thanh hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn về phía túi da của mình, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng kỳ lạ.
“Sở dĩ Bàn Sơn một thân một mình là bởi vì hắn canh chừng một món vật phẩm của Mã Tứ, cho nên dự định săn ngược lại ta, lấy đi vật của Mã Tứ từ trên người ta.”
Hứa Thanh mở túi da ra, lấy toàn bộ vật phẩm thuộc về Mã Tứ trong đó, bao gồm những Linh tệ kia, bày từng thứ ra trước mặt.
Ánh mắt Hứa Thanh quét qua những vật phẩm này, kiểm tra cẩn thận từng món một.
Cho đến cuối cùng, hắn loại bỏ những vật phẩm khác, nhìn về phía mảnh kim loại kia, nhíu mày lại, không xác định lắm.
Trên thực tế di vật của Mã Tứ đều rất bình thường. Mảnh kim loại này chỉ có thể nói là có chút khác biệt khó hiểu so với những vật phẩm khác mà thôi.
“Là vật này? Nhưng hình như cũng không có điểm thần kỳ nào, chẳng lẽ là một vật liệu đáng tiền?”
Hứa Thanh suy nghĩ một lúc, cẩn thận cất nó vào, dự định sau này tìm cơ hội tìm hiểu một chút về lai lịch của vật này.
Sau đó hắn lấy túi da của Bàn Sơn ra, kiểm tra qua một lượt.
Bên trong không có Bạch đan, nhưng có không ít Linh tệ, còn có rất nhiều bình lọ hình như có độc. Hứa Thanh không hiểu độc thuật, không dám tùy tiện mở ra.
Cuối cùng hắn lấy hổ phách toàn là vết nứt kia ra, nhớ lại trạng thái mà Bàn Sơn cầm trước khi chết.
“Vật này lại là gì… Hình như trước khi chết tên đó có dáng vẻ muốn bóp nát.” Hứa Thanh nghi ngờ. Hắn cảm thấy bản thân thiếu kiến thức tương quan, sau khi suy tư xong thì cất nó vào.
Làm xong những việc này, hắn nhắm hai mắt lại, tiếp tục tu hành.
Mấy ngày nay Hứa Thanh phát hiện sau khi bản thân đến Ngưng Khí tầng hai thì hình như thời gian ngủ không cần lâu như trước kia nữa, thường khoảng một canh giờ thì đã có thể khôi phục tinh lực.
Cho nên phần lớn thời gian hắn đều đắm chìm trong tu luyện.