Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 30. Điều cấm kỵ của cấm khu.

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hắn cảm nhận được thái độ thù địch sâu sắc giữa hai tiểu đội, cho nên quay đầu liếc nhìn những người của tiểu đội Huyết Ảnh kia một cái, nhìn ra được bọn họ đang đợi Mã Tứ và Bàn Sơn. Đáng tiếc hai người này sẽ mãi mãi không xuất hiện nữa.

Hứa Thanh im lặng không lên tiếng, thu hồi ánh mắt, đi theo đám người Lôi đội, từ từ rời khỏi doanh địa.

Cấm khu cách doanh địa thoạt nhìn không xa, nhưng trên thực tế đi bộ qua thì vẫn có hơi xa.

Sau khi đoàn người của bọn họ đã đi được khoảng hơn nửa canh giờ mới nhìn thấy khu rừng rậm đen nhánh kia từ xa.

Từ bên ngoài nhìn lại, dãy rừng rậm của cấm khu này vô biên vô hạn, không biết trải rộng phạm vi bao nhiêu.

Bây giờ đã là lúc mặt trời lên cao, ánh nắng tràn ngập, nhưng rừng rậm trong cấm khu và bên ngoài dường như vẫn là hai thế giới.

Từ xa xa còn có thể nhìn thấy trên bầu trời nơi cuối rừng rậm dường như có gió lốc hội tụ. Từng tia chớp mắt thường có thể nhìn thấy được và ánh sáng chói lói ẩn hiện khiến cho cả cấm khu mang đến cho người ta một loại cảm giác thần bí nguy hiểm.

Hứa Thanh nhìn tất cả, yên lặng đi theo. Trên đường đi, tiểu đội Lôi Đình không người nào nói chuyện, nhưng khi cách cấm khu càng lúc càng gần thì Hứa Thanh nhạy bén chú ý đến tất cả mọi người, cơ bắp toàn thân họ đều bắt đầu từ từ căng thẳng. Hắn cũng như thế.

Mãi đến khi cảm giác giống như bước vào trong thế giới âm hàn hiện ra trên toàn thân của Hứa Thanh, khi tất cả cảm giác ấm áp trên người hắn đều bị quét sạch trong nháy mắt thì hắn đã tiến vào trong cấm khu.

Dường như thứ cùng bị quét sạch, còn có tất cả hình ảnh mà hắn nhìn thấy trong thế giới bình thường.

Cái lạnh thấu xương quen thuộc đánh thức ký ức của hắn về trận huyết vũ khi còn ở trong thành trì phế tích.

Cho nên hắn hít sâu một hơi, đáy lòng dâng lên sự cảnh giác mãnh liệt, theo bản năng nắm chặt cây tăm sắt trong tay, giống như lúc ở phế tích.

Điều khác biệt là thành trì cảnh tượng đổ nát, còn nơi này…

Cây cối vặn vẹo như bóng dáng lệ quỷ, đất đai khô nát như đất Hoàng Tuyền, cành lá tràn ngập dường như nanh vuốt che trời.

Nhưng người của tiểu đội Lôi Đình rõ ràng rất quen thuộc đối với nơi này.

Bọn họ đeo binh khí, con đường đang đi rõ ràng là nơi thường đi, mỗi một bước chân đều có chi tiết. Có những nơi rõ ràng tất cả bình thường, bọn họ cứ nhảy lệch qua, có chỗ nhìn như hung hiểm thì lại cứ bước chân mà đi.

Còn có những khu vực thì lại không có lý do gì mà vòng qua. Cứ như thế, một mạch né tránh được một số nguy hiểm tồn tại.

Hứa Thanh đi theo ở phía sau, cẩn thận chú ý, ghi nhớ tất cả.

Nhưng hắn cũng phát hiện được một số điểm kỳ quái, không phải toàn bộ hành trình đều là do Lôi đội dẫn đầu, có lúc là Man Quỷ, có lúc là Loan Nha, thay phiên lẫn nhau.

Tốc độ tiến về phía trước của mọi người mặc dù không nhanh, nhưng suốt dọc đường ngoại trừ nghe thấy tiếng gào thét của hung thú từ xa thì cũng xem như an toàn.

Cho dù có một số trùng độc thì sau khi Loan Nha đốt một nén nhang cũng không đến gần nữa.

Cho đến khi đi được khoảng một canh giờ, bọn họ không nói lời nào trên toàn bộ hành trình, dừng lại ở bên cạnh một vũng bùn, thở phào nhẹ nhõm với nhau.

Hứa Thanh để ý thấy Loan Nha lấy ra một ít thuốc bột.

Nàng vẩy vào trong bùn. Rất nhanh một đám trùng độc từ trong chui ra, dường như mang tính công kích. Nhưng vẻ mặt của nàng vẫn không đổi, phất tay lấy ra một loại phấn vụn khác, rải ra. Trùng độc xao động, nhanh chóng đã tản ra khắp nơi, nước bùn yên tĩnh trở lại.

Làm xong những thứ này, mọi người lần lượt ngồi xổm xuống, thuần thục hớt nước bùn lên, bôi lên toàn thân.

“Những chi tiết trên đường nhớ rõ rồi chứ?” Lôi đội vừa bôi lên toàn thân, vừa ra hiệu cho Hứa Thanh cũng làm như thế.

Hứa Thanh gật đầu, không do dự hớt nước bùn lên bắt đầu bôi, đồng thời ánh mắt liếc nhìn sang Loan Nha. Hắn cảm thấy đối phương hình như có vẻ hiểu biết một chút về độc thuật.

“Những nơi nhảy qua và tránh ra là bởi vì lá cây khô héo nghiêm trọng nhưng đầy đủ, điều này đại diện cho việc không có hung thú đi qua, tồn tại những điều chưa biết.”

“Những khu vực trực tiếp giẫm vào là bởi vì trên mặt đất có phân và nước tiểu của hung thú, mà bản năng của sinh vật là chọn những nơi an toàn để bài tiết, cho nên có nghĩa là không tồn tại nguy hiểm quá đáng và vũng bùn ăn thịt người.”

“Còn những phạm vi vòng qua là bởi vì mũi của Man Quỷ. Mũi của hắn nhạy bén, có thể ngửi thấy một số mùi vị của nguy hiểm và hung thú tồn tại. Trong chuyến đi này, ngươi sẽ học được rất nhiều điều, có thể nhớ bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.”

Hứa Thanh nghe xong liếc mắt nhìn Man Quỷ. Lúc này Man Quỷ cũng quay đầu, nhe răng cười với Hứa Thanh.

“Về phần nước bùn này thì là một nơi ẩn chứa da của rắn mối đêm mà tiểu đội chúng ta phát hiện nhiều năm trước. Bôi lên toàn thân không những có thể che đậy khí tức của chúng ta, hơn nữa còn có một chút uy hiếp.”

“Đi hướng về trước chính là nơi mà chúng ta muốn đi. Còn đi về phía bắc thì nơi đó là Độc Long Đàm. Rừng rậm của cấm khu bởi vì địa hình không giống nhau, bị người nhặt rác tự phát phân chia ra ngần ấy phạm vi.”

“Độc Long Đàm chính là một trong số đó, nhưng lần này chúng ta không đến đó.” Trong lúc nói thì Lôi đội đã bôi xong.

Lúc này Hứa Thanh đã hoàn thành. Lúc đứng dậy thì Thập Tự đi qua từ bên cạnh hắn. Hôm qua mặc dù chất vấn chuyện Hứa Thanh đi theo, nhưng vẫn treo mặt lạnh nói một câu.

“Lưu ý điểm dị hóa của ngươi. Bên trong cấm khu dị chất đậm đặc, phải luôn luôn chú ý. Một khi vượt chỉ tiêu dị hóa thì không ai có thể cứu được.”

Hứa Thanh gật đầu, đã sớm đã nhận ra điểm này.

Hắn có thể cảm nhận được nồng độ dị chất trong cấm khu này cực cao. Nhưng so với lúc đỉnh cao nhất của thành trì phế tích thì vẫn yếu hơn rất nhiều.