Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chỉ có điều hiện tại bản thân hắn tích lũy không ít dị chất, cho nên lúc này cho dù là không tu luyện, chỉ hít thở thôi thì điểm dị hóa trên cánh tay hắn cũng bắt đầu hơi đau nhói.
Thế là hắn lấy một viên Bạch đan ra để vào trong miệng, không nuốt vào mà ngậm lại để nó từ từ hoà tan.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều đã bôi xong. Mọi người nhìn nhau một lượt, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng có chút khác biệt so với lộ trình trước đó, trên đoạn đường tiếp theo tốc độ của bọn họ càng chậm. Mà mỗi người đều lấy binh khí ra cầm trong tay.
Hứa Thanh nhìn lướt qua binh khí của bọn họ.
Man Quỷ là tấm chắn thép và Lang Nha bổng, Lôi đội là bao tay, Thập Tự là trường cung, về phần Loan Nha thì lấy ra một thanh dao găm răng cưa, trên đó hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
Mấy ngày trước Hứa Thanh ra ngoài theo dõi Bàn Sơn, cũng có thu hoạch khác.
Bởi vì thính lực nhạy bén, cho nên hắn nghe được không ít cuộc trò chuyện của những người nhặt rác với nhau, biết được rất nhiều tin tức mà ngày thường chưa từng biết đến.
Ví dụ như binh khí nơi này. Bây giờ hắn đã biết được chia ra làm pháp bảo, phù bảo và trọng bảo.
Trong đó pháp bảo thuộc về vật truyền thuyết, khá hiếm thấy.
Nghe đồn mỗi một pháp bảo đều tồn tại dị chất ô nhiễm ở mức độ không giống nhau, còn gia tăng theo thời gian sử dụng, cực kỳ khó thanh trừ. Cho nên trên cơ bản là thuộc về tài nguyên không thể tái sinh, cộng thêm uy lực khổng lồ, đương nhiên vô cùng quý giá.
Cho nên mới ra đời loại tồn tại đặc thù như người dưỡng bảo. Bọn họ thường đều bị người ta nuôi nhốt từ lúc còn là trẻ con, dùng thân thể để pha loãng dị chất của pháp bảo.
Điểm này lúc trước Lôi đội cũng đã từng nói.
Ngoại trừ pháp bảo ra thì còn có phù bảo và trọng bảo.
Mặc dù phù bảo cũng hiếm có như thế, nhưng so sánh với pháp bảo thì cũng xem như là vật có thể cầu. Về phần trọng bảo thì thường thấy rồi. Thông thường đều được chế tạo từ một số chất liệu đặc biệt, là một món binh khí mà người bình thường cũng có thể sử dụng.
Hứa Thanh cảm thấy tăm sắt của bản thân mình có lẽ chính là trọng bảo, còn thứ trong tay những người trước mặt này hiển nhiên cũng là một loại này.
Thời gian dần dần trôi qua, Hứa Thanh đi theo tiểu đội Lôi Đình, dần dần càng đi càng xa trong cấm khu này.
Trên đường cũng gặp phải một số phiền phức không lớn không nhỏ, nhưng phần lớn đều bị một mình Man Quỷ xử lý sạch sẽ.
Thỉnh thoảng gặp phải hung thú hùng mạnh hơn một chút, cung của Thập Tự sẽ bắn ra.
Về phần đòn ra tay của Loan Nha thì dùng pháp thuật là chính. Dường như nàng có thể tiến hành một loại thuật kinh sợ nào đó, khiến cho hung thú đến gần xuất hiện hành vi ngưng lại, rất không linh hoạt.
Trong quá trình đó Hứa Thanh cũng đã ra tay một lần, bắt giữ một con độc xà bắn từ phía sau tới, trực tiếp bóp nát nó.
Mà trong quá trình xử lý những thứ này, sau khi phát hiện lúc tiến về phía trước, từ đầu đến cuối Hứa Thanh đều có thể đi theo, mà còn không phạm bất kỳ sau lầm nào của người mới, ánh mắt của Thập Tự nhìn Hứa Thanh đã bớt đi một chút dò xét, cũng truyền thụ cho hắn một số kinh nghiệm.
“Tiểu hài, khu vực này nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng đối với những kẻ lăn lộn ở nơi này như chúng ta, chỉ cần không gặp phải ba tình huống thì trên căn bản đều an toàn.”
“Ba loại tình huống này ngươi phải nhớ kỹ.”
“Loại thứ nhất là dị thú xa lạ ở nơi sâu của cấm khu. Đến bên ngoài cấm khu thì tình huống này không phải rất thường gặp, mà trên thực tế, phạm vi hoạt động của chúng ta đều là bên ngoài cấm khu mà thôi.”
“Nhưng một khi gặp phải thì chính là vô cùng nguy hiểm. Bởi vì chúng ta chỉ hiểu biết về tập tính và năng lực của dị thú bên ngoài. Còn cấm khu quá lớn, dị thú bên trong nhiều loại nhiều dạng, năng lực cũng rất đa dạng. Chỉ không để ý một chút thì có thể mất mạng.”
“Loại thứ hai chính là tiếng hát.” Nói đến đây, sắc mặt của Thập Tự lộ ra vẻ kiêng kỵ.
“Trong cấm khu này lưu truyền một cách nói. Tương truyền trong này sẽ xuất hiện tiếng hát, mà người nghe thấy tiếng hát trăm người không có một. Chỉ có điều trước giờ ta chưa từng nghe thấy tiếng hát, trong số chúng ta người nghe thấy tiếng hát chỉ có một mình Lôi đội.”
Hứa Thanh nhìn về phía Lôi đội.
Lôi đội không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn rồi nơi sâu của cấm khu, trong mắt mơ hồ có chút phức tạp.
“Loại thứ ba để ta nói cho.” Loan Nha ở bên cạnh cười nói, liếc nhìn Hứa Thanh.
“Tiểu hài, loại nguy hiểm thứ ba ở nơi này rất thường gặp, đó chính là sương mù.”
“Sương mù vừa xuất hiện sẽ giống như người bị mù, chắc chắn lạc đường. Hơn nữa thời gian tồn tại của sương mù thông thường rất lâu. Mà một khi lạc mất phương hướng ở nơi này, không có cách nào kịp thời đi ra, bị vây trong cấm khu thì cùng với sự ăn mòn của dị chất, dị chất của bản thân đương nhiên sẽ từ từ tăng lên. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cái chết từ từ giáng xuống.”
“Nhưng có hai biện pháp có thể hóa giải. Một là lửa, một là người có tinh thần lực mạnh mẽ trời sinh hoặc tu luyện được sau này.”
“Biện pháp đầu tiên trị ngọn không trị gốc. Mặc dù lửa có thể xua tan sương mù trong phạm vi nhỏ, khôi phục thị lực, nhưng sương mù quỷ dị, lửa khó trường tồn. Về phần biện pháp thứ hai thì thường mấy chục năm mới có thể xuất hiện một người. Loại người này phần lớn đều rời khỏi rất nhanh, phát triển càng tốt hơn.”
“Còn có loại nguy hiểm thứ tư, đó chính là gặp phải phục kích ác ý của kẻ đối địch.” Man Quỷ ở phía trước mở đường, rầu rĩ nói một câu.
Loan Nha ở bên cạnh vừa định mở miệng, nhưng chính trong lúc này, Lôi đội nhìn về nơi xa của cấm khu đột nhiên biến đổi sắc mặt, khẽ quát một tiếng.
“Im lặng!”