Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 44. Quân hỏi ngày về, ngày chưa định. (4)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cho đến khi rời khỏi phạm vi ba trượng, mới thay đổi phương hướng, vòng qua Hứa Thanh, dẫn theo sương đỏ đằng sau, bước về phương xa.

Quân hỏi ngày về, ngày chưa định.

Dư tình ẩn trong sương, khói ca xa.

Tiếng ca, tiếp tục truyền ra, mà trong tiếng ca ai oán đó như nhiều thêm chút đắng chát và phiền muộn, càng đi càng xa.

Sương mù màu máu cũng tránh khỏi bọn họ, giống như dòng chảy, chảy dài về nơi xa.

Cho tới khi tiếng ca càng ngày càng nhỏ, mãi đến khi... sương mù hoàn toàn biến mất, tiếng ca cùng dần dần không còn nữa.

Vào lúc này cơ thể Hứa Thanh cuối cùng mới có thể khôi phục hành động, hắn thở gấp, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, lập tức xoay người nhìn về phía Lôi đội đang ngồi ở đó.

Thời khắc này, Lôi đội ngẩn ngơ nhìn về nơi xa, trong đôi mắt vô thần, nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống.

Hứa Thanh im lặng, những lời vốn muốn hỏi trong lúc này lại khó có thể nói ra.

Mãi cho tới lúc lâu sau, Lôi đội mới nhẹ giọng nói.

“Ngươi có phải là cảm thấy rất kì quái?”

Hứa Thanh yên lặng gật nhẹ đầu.

“Trước đó Thập Tự đã nói với ngươi, ta không phải là người nghe được nhiều tiếng ca.” Lôi đội nhìn về phương xa, chậm rãi nói nhỏ.

“Ngươi biết không, tiếng ca bên trong cấm khu này rất kì lạ, phần lớn người nghe được nó đều đã chết, mà những người còn sống trong tiếng ca này là cực kì ít.”

“Nhưng một khi có thể sống sót, thì người này sẽ nhận được một món quà của cấm khu, cho phép hắn vào lần sau khi nghe thấy tiếng hát... sẽ nhìn thấy người mà hắn muốn gặp nhất cả đời này.”

“Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là một truyền thuyết. Nhưng cũng vì truyền thuyết này, ta lặng lẽ đợi ngoài doanh địa mấy chục năm, đợi cho tới lúc tóc bạc cả rồi...”

“Mãi cho tới hôm nay, ta nhìn thấy rồi.”

Lôi đội nói tới đây, cả người hắn giống như bỗng nhiên trở nên già đi rất nhiều, nếp nhăn trên mặt chồng chất, một loại cảm giác suy yếu tràn ngập cơ thể hắn.

“Ngươi có phải cũng có người âm dương cách biệt, muốn gặp... nếu như có, cũng đừng học ta, đừng đợi mãi ở đây...”

“Nhìn thấy rồi, cũng chung quy là, công dã tràng...” Lôi đội cay đắng thì thầm, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt không ngừng chảy dọc theo nếp nhăn trên mặt, nhỏ xuống vạt áo.

Hứa Thanh im lặng, ngẩng đầu nhìn về nơi tiếng ca biến mất, trong đáy mắt dần dần hiện lên hồi ức.

Hắn cũng có người rất muốn gặp.

Là người hắn rất nhớ, rất nhớ, rất rất nhớ.

Có lẽ là do tiếng hát, trong phạm vi của khu rừng này, tiếng gầm thét của dị thú từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện, giống như ngọn nguồn của tiếng ca đó chính là chúa tể của cấm khu này.

Sau khi nó xuất hiện, vạn vật đều phải yên lặng.

Lôi đội yên lặng ngồi ở nơi đó, vẫn nhìn về phía xa, nơi đó chỉ có một màu đen kịt, không có gì cả.

Vẻ mặt Hứa Thanh có chút phức tạp, một hồi lâu sau, đảo mắt liếc nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt rơi vào Lang Nha bổng và mảnh vỡ tấm thuẫn của Man Quỷ.

Thi thể của Man Quỷ cũng giống những thi thể khác ở đây, đều trở thành bụi phấn sau khi tiếng ca và sương mù rời đi, giống như chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Mà người nhặt rác thường không có người thân, cho nên việc bọn họ tiêu tán biến mất, có lẽ cũng chẳng có bao nhiêu người để ý đến.

Cho dù là có, thì cuối cùng cũng sẽ theo thời gian mà dần dần quên lãng, mãi cho đến vài năm về sau, không ai biết được, không ai nhớ tới.

Hứa Thanh đột nhiên nghĩ đến lúc còn trong khu ổ chuột, vị tiên sinh dạy học đối xử khá tốt với hắn, trong lúc lâm trung vì bệnh tật đã từng nói một câu với đám trẻ.

“Trong lòng có người không thể quên được, là một loại thống khổ, mà được người khắc ghi trong lòng, mới là một niềm hạnh phúc.”

Hứa Thanh khi đó không quá hiểu rõ câu nói này, nhưng giờ phút này nhìn Lôi đội, cũng hiểu được phần nào hàm nghĩa của nó, vì vậy hắn cũng không tới làm phiền nữa, mà yên lặng đi tới nơi đã từng đặt thi thể của Man Quỷ, lấy dao găm ra, đào đất.

Tuy rằng giao tình của hắn và Man Quỷ không sâu, nói chính xác ra cũng chỉ có vài ngày thôi, cũng chẳng nói được với nhau bao nhiêu câu, nhưng đối phương truyền thụ kinh nghiệm trong rừng cho hắn, cùng nhau đi ra kiếp sinh tử từ bầy sói, cuối cùng bản thân hắn còn mượn đồ của đối phương chặn lại máu đen.

Cho nên Hứa Thanh cảm thấy mình nên làm gì đó.

Cũng giống như lúc hắn hỏa táng toàn bộ thi thể khi rời khỏi thành, hắn dùng sức đào đất, dần dần đào ra một cái hố.

Đặt Lang Nha bổng và mảnh vỡ tấm thuẫn chôn xuống đất.

Trong quá trình này, Hứa Thanh rất nghiêm túc, cũng không chú ý tới Lôi đội ở sau lưng chẳng biết từ lúc nào đã thu tầm mắt nhìn rừng cây từ lúc nào, giờ đang nhìn về phía hắn.

Vẻ mặt hắn có một loại kì quái như lần đầu nhìn Hứa Thanh khi còn ở trong thành trì phế tích, lại thấy sau khi Hứa Thanh chôn vũ khí của Man Quỷ xuống, hình như còn muốn làm bia mộ, Lôi đội nhẹ giọng nói.

“Người nhặt rác, không cần bia mộ.”

“Bụi về với bụi, đất về với đất. Đây chính là nhân sinh của người nhặt rác, khi còn sống giãy dụa ở thế gian này, sau khi chết... cũng không cần tế bái, yên tĩnh là đủ rồi.”

Nói tới đây, hơi thở của Lôi đội càng trở nên suy yếu, thương tích nghiêm trọng, tích lũy lượng lớn dị chất cùng với tinh thần căng thẳng làm hắn khó có thể chống đỡ, thế giới dần trở nên mơ hồ, hắn nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.

Hứa Thanh tới gần, lấy một chút Thất Diệp thảo từ trong túi, nhét vào trong miệng Lôi đội.

Hắn cũng không biết có hữu dụng hay không, nhưng nghĩ đến đây là nguyên liệu phải có khi chế tác Bạch đan, vậy chắc là vẫn có phần nào tác dụng làm dịu đi dị chất.

Làm xong tất cả những việc này, hắn đặt Lôi đội lên lưng, dùng quần áo buộc chặt lại, lúc này mới hít một hơi thật sâu rồi chạy nhanh vào khu rừng giữa bóng tối.

Đi ngang qua nơi đội trưởng Huyết Ảnh hóa thành bụi phấn, Hứa Thanh nhìn thấy một chiếc túi da, nhặt lên mở ra, bên trong không có đan dược mà chỉ có một chút tạp vật.

Chương 45: Quân hỏi ngày về, ngày chưa định. (5)

Sau đó hắn thu lấy, nhoáng một cái đã chạy xa.

Vào lúc ý thức của Lôi đội yếu ớt tỉnh lại thì đã là nửa canh giờ sau.

Hắn mơ hồ cảm nhận được mình được một cơ thể gầy ốm cõng trên lưng, cùng với từng nhịp bước lên xuống, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy góc nghiêng của thiếu niên trước mắt.

Hắn im lặng.

Hứa Thanh cũng nhận ra được Lôi đội đã tỉnh, thấp giọng nói.

“Đã khá hơn chưa, ngươi có thể ngủ thêm một lát, sau vài canh giờ nữa, trước khi trời sáng chúng ta chắc chắn có thể đi ra khỏi cấm khu.”

Lôi đội không nói gì, cơ thể hư nhược càng không thể che giấu được sự già nua. Hắn cố sức ngẩng đầu ngước nhìn lên bầu trời đen, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, vào lúc ý thức hắn lại một lần nữa rơi sắp rơi vào hôn mê, hắn thì thào nói nhỏ.

“Tiểu hài, ngươi có biết vì sao ta hai lần đều muốn dẫn ngươi đi ra khỏi thành trì phế tích không.”

Bóng dáng Hứa Thanh cũng không hề dừng lại, hắn lắc lắc đầu.

“Vậy ngươi còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?” Thanh âm Lôi đội yếu ớt.

“Nhớ.” Thân thể Hứa Thanh khẽ động, nhảy lên một cây đại thụ, giơ tay phải bắt lấy một con thằn lằn dị hóa ẩn nấp trong đó đang lao nhanh tới, rồi thuận thế ném xuống dưới đất.

Phịch một tiếng, khi thằn lằn rơi xuống, vô số nhánh cây vặn vẹo trên mặt đất nhanh chóng quấn lấy nó, trong khi nó còn đang giãy dụa thì đã bị đâm rách lớp da, cắn nuốt máu thịt.

Hứa Thanh nhân cơ hội này nhảy lên, tránh khỏi nguy hiểm rồi tiếp tục đi xa.

Giờ phút này, giọng nói thì thầm vô lực và yếu ớt của Lôi đội truyền tới từ sau lưng, nếu không phải rất gần sẽ rất khó nghe thấy.

“Ta nhìn thấy bóng dáng của ngươi khi hỏa táng thi thể, lúc đó ngươi ở bên cạnh ngọn lửa, bị ánh lửa chiếu rọi, như dung hợp vào nó vậy, làm ta giống như nhìn thấy... một chút dịu dàng bên trong thế giới tàn khốc này.”

Bước chân của Hứa Thanh dừng lại, im lặng, ở phía sau hắn, Lôi đội cũng lần nữa rơi vào hôn mê.

Sau vài hơi thở, Hứa Thanh yên lặng cất bước, tiếp tục chạy nhanh trong rừng, xuyên qua cây cối, nhanh chóng đi xa.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua một canh giờ.

Hứa Thanh tránh thoát nguy hiểm, bóng dáng hắn cách bìa rừng càng ngày càng gần.

Giờ là lúc sắc trời tối đen nhất, ban đêm với loại lạnh lẽo tới từ cấm khu, xâm nhập khắp bốn phía, cũng may Hứa Thanh vẫn luôn nhanh chóng di chuyển, bản năng của cơ thể sinh ra nhiệt lượng, giúp cơ thể phần nào chống lại được cái lạnh.

Thế nhưng... hắn càng đi về phía trước, loại âm lãnh này lại càng ngày càng đậm, một nén hương sau, bóng dáng Hứa Thanh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía trước.

Trước mặt hắn, một màn sương mù dày đặc xuất hiện trong rừng.

Màn sương này cực dày, lan rộng từ nơi xa, nhưng lại khác với sương mù có tiếng ca mà Hứa Thanh nhìn thấy trước đó, dường như không có cảm giác áp bách quá mãnh liệt.

Nhưng tất cả những nơi mắt thấy được đều bị sương mù bao trùm, đều trở nên mơ hồ, căn bản là không thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Nhất là trong đêm tối vào lúc này, càng làm cho sương mù bao phủ càng dày đặc hơn, Hứa Thanh muốn tránh đi, nhưng hắn đã chạy rất lâu, vẫn bị sương mù trước mắt này đánh úp.

Hắn biết đây là gì.

Lúc vừa bước vào cấm khu, Thập Tự và Loan Nha đã nói, trong các mối nguy hiểm bên trong cấm khu, có một thứ gọi là mê vụ.

Nếu bị loại sương mù này bao phủ, mọi người sẽ mất đi phương hướng, cuối cùng lạc đường.

Một khi loại sương mù này hình thành, thường sẽ mất rất lâu mới có thể tự biến mất.

Mặc dù Hứa Thanh cảm thấy bản thân có thể chịu đựng cho tới lúc sương mù tan đi, dị chất trong cơ thể cũng sẽ không tăng lên, nhưng Lôi đội đang suy yếu lại không thể chịu được, nếu bị giam ở đây, không lâu sau chắc chắn sẽ bị dị hóa rồi tử vong.

Điều này làm Hứa Thanh không thể không lui lại, dự tính dùng cách đi phạm vi lớn lách qua sương mù.

Nhưng... sương mù quá lớn, cho dù tốc độ của hắn có nhanh thế nào cũng vẫn sa vào tình cảnh xung quanh đều là sương mù, không thể trốn đi đâu được, hoàn toàn bị màn sương nhấn chìm.

Nhưng rất nhanh, màn sương tại nơi bao phủ Hứa Thanh, lại dần dần trở nên mỏng manh, cuối cùng hiện ra bóng dáng tràn đầy nghi ngờ của Hứa Thanh.

Hắn cúi đầu, nhìn xuống dưới chân mình.

Trong đêm tối không có bóng, nhưng Hứa Thanh có thể cảm nhận được sương mù xung quanh vào lúc này đang nhanh chóng chạy vào lòng bàn chân hắn.

Giống như cái bóng không thể nhìn thấy này, đang hình thành nên một vòng xoáy, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Tốc độ này cũng không nhanh, không được bao lâu đã giống như no rồi, không còn hấp thu nữa, vì vậy bóng dáng của Hứa Thanh lại bị lớp sương mù bao phủ lần nữa.

Nhưng... sau khi kết thúc quá trình thôn phệ của cái bóng, có một luồng sức mạnh phản hồi tràn vào trong cơ thể của Hứa Thanh, rồi tập trung vào hai mắt, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy được, màn sương dày đặc lại biến thành trong suốt.

Có lẽ không dùng từ nhìn để hình dung, mà là cảm nhận!

Rõ ràng sương mù vẫn tồn tại, hơn nữa nó còn cực kì dày đặc, nhưng trong cảm nhận của hắn nó cũng chỉ hơi mơ hồ, còn xa mới tới mức có thể ngăn cản tầm mắt, làm cho người ta mất đi thần trí.

Điều này khiến hô hấp Hứa Thanh trở nên dồn dập, cúi đầu nhìn xuống cái bóng vô hình dưới chân.

“Ngươi, rốt cuộc là thứ gì...” Hứa Thanh nói nhỏ.

Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu cảm nhận xung quanh, thiếu niên yên tĩnh nghiêng thân thể lập tức di chuyển, tốc độ không giảm, giống như một u linh trong màn sương dày đặc, chạy vụt đi nhanh như tên bắn.

Không lâu sau, Hứa Thanh, người đang lao vùn vụt trong lớp sương mù dày, mới nhìn thấy người sống.

Đó là hai người nhặt rác.

Hứa Thanh mơ hồ nhớ được hình như đã từng thấy họ trong doanh địa, giờ hai người này đang nắm tay nhau, trong màn sương dày này, giống như người mù vậy, chậm rãi thăm dò con đường phía trước.