Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hắn không muốn đánh nữa.
Lôi đội vốn dĩ muốn đuổi theo, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy màu đỏ kỳ dị trên bầu trời, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, tâm tình chấn động, máu tươi phun ra, cơ thể trở nên xanh đen, lung lay sắp đổ.
Hứa Thanh bước nhanh tới, đỡ lấy Lôi đội.
Trong lúc Lôi đội thở hổn hển, Hứa Thanh đỡ hắn ngồi bên cạnh cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn về phía đội trưởng Huyết Ảnh đang chạy nhanh trong rừng rậm phía xa, sát cơ chợt hiện lên trong mắt hắn.
“Người đừng một mình đuổi theo hắn, cả đội Huyết Ảnh của hắn đã bị diệt hết, đã không còn có thể làm gì được nữa, nhất là dưới bầu trời đỏ như vậy, hình như ta đã từng thấy...”
Lôi đội kéo Hứa Thanh lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời.
“Hắn là tai họa ngầm.” Hứa Thanh chậm rãi nói.
Hắn không thích bất kì mầm họa nào, mà ở cấm khu trong khu rừng này, Hứa Thanh cảm thấy bản thân mình có tự tin. Giống như có thể giết chết Hỏa Nha vậy, hắn có thể giết chết đội trưởng Huyết Ảnh, nhưng lời nói của Lôi đội làm hắn theo bản năng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Đúng lúc này...
Một tiếng ca yếu ớt như tiếng thở dài phát ra từ trong rừng, nhẹ nhàng truyền tới.
Tất cả những tiếng gầm của dị thú trong khu rừng đều biến mất vào khoảnh khắc này.
Trong cánh rừng yên tĩnh, tiếng ca này càng trở nên rõ ràng hơn.
Giống như có một nữ tử đang oán thán phu quân đi xa, cùng với tiếng vang vọng quanh quẩn, dần có thêm màn sương màu đỏ nhạt, xuất hiện từ phía xa, nơi mà đội trưởng Huyết Ảnh chạy đi.
Cuốn lấy tất cả từ bốn phía xung quanh, dần lan rộng dày đặc.
Thân thể Hứa Thanh run lên, Lôi đội đang ngồi tại gốc cây bên cạnh cũng run rẩy trong nháy mắt, hai người đều ngay lập tức nhìn về nơi truyền đến tiếng ca.
Chỉ khác là Hứa Thanh cực kỳ cảnh giác, còn Lôi đội... trong mắt lại có chút ngẩn ngơ.
Tiếng ca này không ngừng bay bổng, nhưng rơi vào trong tai Hứa Thanh, lại làm toàn thân hắn trở nên lạnh lẽo không thể nào hình dung được, giống như đặt bản thân vào trong cơn huyết vũ lạnh buốt trong thành trì phế tích lần trước.
Cho dù hắn hiện tại đã là Ngưng Khí tầng ba cũng không thể chịu đựng được, răng hắn cũng bắt đầu run lên, toàn thân mất đi khả năng di chuyển.
Tâm thần Hứa Thanh nổ vang, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện ra những điều cấm kị của cấm khu mà Thập Tự đã nói lúc tiến vào.
Mà ở nơi bọn họ đang nhìn chăm chú, bóng dáng của đội trưởng Huyết Ảnh cũng dừng lại, thân thể rõ ràng đang run lên.
Giống như có một thứ gì đó không nhìn thấy được đang tiến tới gần hắn, làm hắn mất đi sức lực chạy trốn.
Trong tấm mắt của Hứa Thanh, vô số luồng khí màu trắng bay ra từ thất khiếu của đội trưởng Huyết Ảnh, dung nhập vào màn sương máu dày đặc.
Mà trong quá trình này, cơ thể của đội trưởng Huyết Ảnh nhanh chóng trở nên mục nát, khô héo lại cho tới khi biến thành thây khô, rồi vỡ nát thành bụi phấn, không còn sót lại chút gì.
Màn sương bao trùm lên mọi nơi, lan dần về phía Hứa Thanh và Lôi đội.
Sương mù tới gần, thân thể Hứa Thanh run lên, rốt cuộc nhìn thấy nguyên nhân cái chết của đội trưởng Huyết Ảnh, đó là... một đôi giày kiểu nữ màu đỏ tươi, cực kì rách nát.
“Đây là...” Hô hấp của Hứa Thanh trở nên dồn dập, con mắt trợn to, hắn nhìn thấy đôi giày đó xuất hiện trước màn sương phía xa xa, tự di chuyển trên mặt đất, đi từng bước về phía bọn họ.
Bên trên đôi giày này trống trơn không có gì... chỉ có tiếng ca u oán, càng ngày càng gần.
Giống như có một nữ tử nhìn không thấy cơ thể, đang đi đôi giày màu đỏ này, vừa hát vừa đi tới.
Tiếng hát càng ngày càng rõ ràng, đôi giày màu máu bước đi trên lớp bùn đất, mà phương hướng chính là Hứa Thanh.
Cảnh tượng quỷ dị này làm đồng tử Hứa Thanh co rút lại, cơ thể muốn di chuyển nhưng lại không thể làm được.
Giống như lạnh giá làm đông cứng toàn bộ cơ thể hắn, làm hàm răng hắn cũng phát ra tiếng lập cập, trơ mắt nhìn đôi giày màu đỏ kia, từng bước từng bước, đi tới nơi cách hắn nửa trượng...
Uy hiếp tử vong vào giờ khắc này đã bao trùm lên tất cả suy nghĩ của Hứa Thanh, hắn muốn rút lui nhưng lại bất lực, duy chỉ có vô số tơ máu trong mắt hắn là hiện ra vẻ giãy dụa mãnh liệt của hắn trong lúc này.
Mà lúc đôi giày màu máu đang muốn bước thêm một bước về phía hắn, thì vào đúng lúc này... một giọng nói run rẩy truyền tới từ bên cạnh Hứa Thanh, đó là Lôi đội.
“Đào Hồng... là ngươi sao...” Giọng nói khàn khàn, run run, cùng không chắc chắn.
Vào lúc câu nói này xuất hiện, tiếng ca quỷ dị bỗng nhiên dừng lại.
Một chân giày đang nâng lên khẽ dừng lại, lại dần dần thay đổi phương hướng, giống như có một nữ tử đứng ở đó, giờ phút này quay người, nhìn về phía Lôi đội.
Nhìn thấy cảnh này, cơ thể Lôi đội run lên rõ ràng, hô hấp trở nên dồn dập chưa từng có, cơ thể mệt mỏi vào giờ phút này bùng lên sức mạnh, đôi mắt hắn hiện ra ánh sáng chưa từng có từ trước tới nay, nhìn chằm chằm vào nơi trống rỗng trên đôi giày kia.
Dường như trong mắt hắn, hắn có thể nhìn thấy một nữ tử quan trọng với hắn như mạng sống của mình, đang đứng ở nơi đó.
Nhưng bốn mắt nhìn nhau với hắn cách hư không, cách thế giới, cách âm dương.
Người kiên cường như Lôi đội vào giờ khắc này lại không khống chế được rơi nước mắt.
“Ngươi... trở về rồi sao...” hắn run rẩy giơ tay lên, giống như muốn nắm lấy cái gì, mà đôi giày màu đỏ kia cũng dần dần nâng lên, bước tới trước mặt Lôi đội, khẽ cong cong.
Giống như người nữ tử không thể nhìn thấy kia, dịu dàng ngồi xuống trước người Lôi đội, làm bàn tay run rẩy của hắn có thể chạm vào khuôn mặt nàng.
Nhưng tay của Lôi đội lại xẹt qua hư vô, không chạm vào được bất cứ thứ gì, rơi xuống vô ích, nước mắt... càng nhiều.
Chỉ có tiếng thì thầm trong miệng, thê lương trong cảnh đau buồn này.
Cho tới rất lâu sau đó, giống như có một tiếng thở dài của nữ tử truyền tới từ hư vô, đôi giày màu đỏ kia dần dần không còn cong nữa, chậm rãi lui về phía sau.