Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 42. Quân hỏi ngày về, ngày chưa định. (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Làm cho Hứa Thanh, người đang đứng phía sau, mặc dù trên người cũng trúng một chút máu đen, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này hắn cắn chặt hàm răng, tốc độ không giảm đi, không hề dừng lại mà hóa thành một vệt tàn ảnh, lao tới gần Hỏa Nha giống như một mũi tên.

Mắt Hỏa Nha lộ ra mỉa mai, không hề né tránh, hai tay bấm niệm pháp quyết, máu đen tản ra phía sau Hứa Thanh từ trên mặt đất bay thẳng lên không trung, gần như chưa được bao lâu, đã có thể làm cho toàn bộ không trung hóa thành cơn mưa tên máu.

Tất cả những thứ này làm Hứa Thanh không còn chỗ lui lại, nhưng hắn vốn cũng không định lui lại.

Trong lúc tới gần, hắn nắm tay trái thành nắm đấm, nhưng xuất kích lại là tay phải, một quyền đấm ra.

Uỳnh!

Tấm chắn linh năng bên ngoài Hỏa Nha xuất hiện vết rách, mà bên trong nắm tay phải của Hứa Thanh, máu tươi lúc này văng ra khắp nơi, trong đó còn kèm theo máu tươi, có cả vảy.

Không đợi Hỏa Nha nhìn thấy rõ, đôi mắt Hứa Thanh đỏ lên, đấm ra quyền thứ hai.

Phịch một tiếng, tấm chắn tan vỡ, xung kích to lớn từ bên trong tản ra ngoài, đẩy cơ thể của Hứa Thanh, làm hắn giống như trước đó không thể tới gần dù chỉ một chút, sắp bị loại xung kích này đẩy ra ngoài.

Vẻ mỉa mai trong mắt Hỏa Nha càng nhiều, nhưng vào lúc này!

Cơ thể Hứa Thanh giống như bỗng dưng nhiều thêm một chút sức lực.

Trong xung kích tan rã năm bè bảy mảng của tấm chắn, hắn lại không bị ép lui lại như trước đó.

Mà là bỗng nhiên xông lên, gánh lấy xung kích, tay phải vươn ra, hắn ra sức vồ mạnh vào vết thương trên ngực của Hỏa Nha, nơi bị tăm sắt đâm vào, đã sớm trở nên máu thịt mơ hồ.

Giống như một chút sức lực còn dư lại này chỉ để Hứa Thanh có sức cho lần này, mặc dù xé mở được vết thương của Hỏa Nha, nhưng lại không thể tạo thành thương tổn chí mạng với hắn, lúc này chỉ có thể nhanh chóng lui lại.

Mà Hỏa Nha cũng thay đổi sắc mặt, cơ thể lảo đảo lùi về phía sau.

Nhận ra nắm tay này của Hứa Thanh không tạo thành uy hiếp quá lớn với mình, hắn cười dữ tợn một tiếng, muốn thi pháp làm máu đen bắn ra lần nữa.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn lần nữa thay đổi, chợt cúi đầu xuống.

Chỗ vết thương đã máu thịt mơ hồ trong lồng ngực, nơi đó... bỗng nhiên có một chút mảnh vỡ của răng và thịt nát có vảy.

Đồng thời, tại vị trí vết thương, máu thịt đang bị ăn mòn, vô số máu độc từ bên trong tràn ra, những nơi nó đi qua, làn da nhanh chóng trở nên thối rữa.

Loại đau đớn khó có thể chịu được vào giờ khắc này dâng trào mãnh liệt, làm cho Hỏa Nha phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, vẻ mặt hắn lộ ra sự hoảng sợ chưa từng có từ trước tới giờ.

Trong lúc không ngừng lùi lại về phía sau, hắn nhìn thấy Hứa Thanh đang ngồi xổm ở phía xa, rồi mở ra nắm tay phải, hất ra rất nhiều thịt nát cùng với răng vỡ.

Nếu như có thể ghép những mảnh thịt vụn và răng vỡ này lại với nhau, sẽ hình thành hình dáng giống như đầu rắn.

Chính là đầu rắn kịch độc mà Hứa Thanh sử dụng khi xử lí thi thể.

Mà lúc này tay trái của hắn nhẹ run, từ từ mở ra, sau khi từng mảnh vụn màu hổ phách rơi xuống, dần dần lộ ra bọ cạp mặt quỷ đã sớm đâm sâu vào lòng bàn tay!

Đầu rắn làm bàn tay hắn ẩn chứa kịch độc, còn bọ cạp mặt quỷ giúp hắn trong lúc chịu xung kích của tấm chắn còn chút dư lực để ra tay!

“Ngươi...” Hỏa Nha run rẩy, trong tiếng kêu rên hắn còn không thể nói ra lời, chứ đừng nói tới thi pháp.

Trong mắt hắn lộ ra loại sợ hãi mãnh liệt khi đối mặt với tử vong, giãy giụa muốn lau đi máu độc trên người, nhưng máu độc chảy ra quá nhiều, làm thể lực và sức sống của hắn nhanh chóng hao mòn.

Hứa Thanh hít sâu, sự chữa trị của thủy tinh màu tím trong trận chiến Bàn Sơn làm hắn biết bản thân mình có thể hóa giải độc tố.

Tay phải không bị ăn mòn dưới nọc độc của rắn đã nói lên tất cả.

Đây chính là một kích tất sát hắn chuẩn bị cho Hỏa Nha.

Lúc này, hắn đứng lên, chạy thẳng tới Hỏa Nha.

Mắt thấy Hứa Thanh tới gần, sự hoảng sợ trong mắt Hỏa Nha biến thành tuyệt vọng, hắn giãy dụa lui về phía sau, miệng hắn phát ra tiếng kêu rên đầy đau đớn.

“Đội trưởng cứu ta!!”

Cảnh tượng thảm thiết này làm đội trưởng Huyết Ảnh, người đang giao thủ với Lôi đội, phải mở to đôi mắt, muốn chạy tới cứu nhưng Lôi đội lại ra tay ngăn cản làm hắn căn bản khó mà chạy tới.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Hứa Thanh nhanh chóng tiếp cận Hỏa Nha.

Mà trong quá trình tiếp cận này, vết thương trên cơ thể và sự suy sụp tinh thần của Hỏa Nha làm lượng dị chất dày đặc tích lũy trong cơ thể hắn, cuối cùng cũng không thể áp chế được nữa.

Không đợi Hứa Thanh hoàn toàn tới gần, trong cơn tuyệt vọng, cơ thể hắn bỗng nhiên cương cứng, lượng dị chất khuếch tán toàn thân, phịch một tiếng... hóa thành một màn sương máu.

Có người dị hóa sẽ để lại thi thể màu xanh đen, nhưng cũng người sẽ nổ tung thành sương máu.

Hứa Thanh dừng bước, nhìn về nơi Hỏa Nha hóa thành sương máu, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về đội trưởng Huyết Ảnh đang giao thủ với Lôi đội.

Giờ phút này là lúc mặt trời khuất núi, nhưng hoàng hôn trên bầu trời lại khác với dĩ vãng, không chào đón bóng đêm, cả bầu trời hiện lên một màu đỏ kỳ lạ.

Dưới sự bao trùm của màu đỏ này, bóng dáng của Hứa Thanh cũng bị nhuộm lên, hắn đứng đó với vết thương đầy người, đôi mắt lạnh lùng như tản ra một loại áp bách không thể diễn tả được.

Áp lực này khiến đội trưởng Huyết Ảnh, người có tu vị vượt xa hắn cũng bị chấn động.

Thực sự do cái chết của Hỏa Nha quá thê thảm, điều này làm nội tâm đội trưởng Huyết Ảnh bị xung kích cực lớn.

Mà việc giao chiến với Lôi đội nhưng vẫn mãi mà chưa kết thúc, cộng thêm sự bất thường trên người Hứa Thanh, tất cả những thứ này làm đội trưởng Huyết Ảnh vô cùng bất an, lúc này ánh mắt hắn lóe lên, vào giây phút Hứa Thanh nhìn tới, hắn đấm mạnh một quyền vào Lôi đội, nhanh chóng rút lui về phía sau mà không hề do dự.