Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhưng trong cảm giác của Hứa Thanh, nhìn như bọn họ đang tiến lên nhưng trên thực tế chỉ là đi vòng quanh, hiển nhiên bọn họ cũng đã nhận ra điều này, mồ hôi trên trán cùng với hô hấp trở nên dồn dập, lộ ra sự căng thẳng và tuyệt vọng của bọn họ với tương lai.
Sau khi liếc nhìn hai người, Hứa Thanh thu tầm mắt lại, thân thể lóe lên chuẩn bị rời đi.
Hắn không có lòng thông cảm lan tràn. Sống trong thế giới tàn khốc này, cứu người không có mục đích, chỉ đổi lại bản thân bị cắn trả, những ví dụ như vậy hắn đã nhìn thấy quá nhiều ở khu ổ chuột.
Nhưng đối với người bị che khuất thị giác, vào lúc này thính lực sẽ cực kì nhạy cảm, cho nên tiếng bước chân rời đi của Hứa Thanh vẫn bị bọn họ phát hiện được.
Vẻ mặt hai người lập tức trở nên căng thẳng, bọn họ không có cách nào phân biệt được âm thanh truyền đến là của người hay thú, thế là một người trong đó gầm gừ lộ vẻ hung hãn, như muốn đe dọa đối phương.
Mà một vị khác thì hô to cầu cứu, thậm chí còn lấy Bạch đan và Linh tệ bên trong túi da để bày tỏ thành ý, nói ra hứa hẹn, chỉ vì một hi vọng sống.
Bước chân Hứa Thanh ngừng lại, quay đầu nhìn về Bạch đan trên tay người kia, lại cảm giác thấy sự suy yếu của Lôi đội ở sau lưng.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một hồi, hắt mở ra túi da trong tay, tìm ra một ngọn nến rồi châm lên, làm cho nơi đây sáng lên ánh lửa, chỉ là ngọn lửa này yếu ớt, sương mù trấn áp nó lại đang dần dần ảm đạm.
Nhân lúc ánh lửa vẫn còn, Hứa Thanh lui về phía sau một khoảng, nhìn về hai người đang đứng cách đó không xa, chậm rãi nói.
“Sang bên phải bảy bước, rồi sang trái mười bước...”
Cùng với giọng nói truyền tới của Hứa Thanh, thân thể của hai người nhặt rác đều rung động, gương mặt lộ ra sự vui mừng quá đỗi, hô hấp dồn dập, lập tức làm theo lời chỉ dẫn của Hứa Thanh.
Rất nhanh dưới chỉ dẫn của Hứa Thanh, bọn họ rẽ ngang rẽ dọc, tránh đi những nơi nguy hiểm, sương mù trước mắt cũng dần dần mỏng đi dưới sự tiến tới gần nơi ánh nến chiếu rọi.
Mãi đến khi bọn họ bước vào phạm vi ánh nến sắp tắt, bị ánh nến chiếu sáng, giống như người mù thấy được ánh sáng, lập tức bổ nhào vào cạnh ngọn nến, tâm tình kích động, mãnh liệt sôi trào.
Về phần Hứa Thanh, giờ phút này ẩn vào biên giới chỗ tối, cho dù có ánh lửa chiếu rọi, nhưng bóng dáng vẫn mơ hồ, mặt không biểu cảm nhìn vẻ kích động của hai người trước mắt này, nhẹ nhàng nói.
“Đưa Bạch đan cho ta.”
Một người trong đó cơ thể còn đang run rẩy, sống sót sau tai nạn làm hắn không chút do dự, lập tức lấy túi da chứa Linh tệ và Bạch đan trên người ném cho Hứa Thanh, rối rít cảm ơn.
Mà một người khác vừa muốn lấy đan dược trên người xuống, nhưng sau khi ánh mắt đảo qua bóng dáng Hứa Thanh, vẻ kích động dần thu lại.
Bởi vì Hứa Thanh đứng ở trong bóng tối, sương mù mỏng manh lượn lờ, cho nên ở trong mắt người nọ, Hứa Thanh không thấy rõ gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy thân thể nhỏ gầy, cùng với một người hôn mê hắn cõng sau lưng.
Thế là tia sáng tối tăm lóe lên trong mắt hắn, nhưng trên mặt đầy vẻ tươi cười, bày ra dáng vẻ chân thành rồi nói.
“Vị tiểu huynh đệ này, ta đã ăn hết Bạch đan trên người rồi, nhưng ngươi yên tâm, chờ sương mù tan đi, hoặc là ngươi có cách đưa ta ra ngoài, ta nhất định sẽ báo đáp người gấp bội.”
Nói xong, ánh mắt hắn khẽ lóe lên, nhìn về vị trí của Hứa Thanh, có loại cảm giác nóng lòng muốn thử.
Người bạn bên cạnh hắn lúc này cũng ảo não trong lòng, cảm thấy dường như mình đã đưa đồ quá vội vàng.
Hứa Thanh nhìn thật sâu vào người nhặt rác không đưa Bạch đan, im lặng không nói gì.
Nhưng hắn vung tay phải lên, một ngọn gió thổi qua, ánh nến bị dập tắt trong nháy mắt, bốn phía xung quanh chìm vào bóng tối và sương mù lần nữa.
Tiếng kêu kinh ngạc truyền tới từ phía người ban nãy, Hứa Thanh nhoáng tới gần, giật xuống túi da trên người hắn, sau đó giọng nói bình tĩnh vang vọng xung quanh.
“Không cần, ngươi chờ ở trong đó đi.”
“Chậm đã, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta đưa Bạch đan cho ngươi, ta...”
Người này lập tức cuống lên, muốn đi bắt lấy thứ gì đó, cơ thể lại bị cây cối dưới chân ngăn lại, trực tiếp ngã sấp xuống.
Lúc hắn bò dậy, tiếng gọi càng nôn nóng, cảm giác hối hận mãnh liệt tràn khắp cơ thể và tinh thần hắn.
“Tiểu huynh đệ, ngươi nghe ta giải thích, ta...”
Hứa Thanh không để ý đến tiếng kêu của đối phương, hắn đi về phía người còn lại đã đưa Bạch đan cho mình.
Giờ vẻ mặt người này tràn đầy vẻ hoảng sợ, khủng hoảng khi lần nữa chìm vào trong mê vụ, vào lúc hắn không hề phát giác, Hứa Thanh đi qua bên người hắn, chậm rãi nói.
“Đi theo tiếng bước chân của ta.”
Nói xong, Hứa Thanh không quay đầu lại mà tiếp tục tiến về phía trước, mà người kia sau khi nghe thấy lời của hắn cũng hô hấp dồn dập mà đi theo sau, trong lòng hắn có loại cảm giác may mắn chưa từng có với tốc độ đưa thù lao ban nãy của mình.
Nhất là nghe được tiếng kêu rên lo lắng sau lưng, giờ đã biến thành điên cuồng chửi bới khi cầu cứu không có kết quả, trong giọng nói đó ẩn chứa tuyệt vọng, khiến đáy lòng hắn run rẩy, càng thêm kính sợ với chủ nhân của tiếng bước chân phía trước.
Không quan tâm tới những người theo đằng sau, Hứa Thanh vừa cõng Lôi đội tiến lên, vừa lấy Bạch đan trong túi da ra, đút cho hắn.
Có thể là nhờ tác dụng của Bạch đan, cũng có thể là nhờ công hiệu của Thất Diệp Thảo, dần dần sắc mặt Lôi đội đã không tiếp tục chuyển màu xanh đen.
Nhưng do dị chất trong cơ thể quá nồng nên trong thời gian ngắn, Bạch đan của Hứa Thanh vẫn chưa đủ để hoàn toàn áp chế được chúng.
Bởi vậy hắn vẫn cứ hôn mê, rõ ràng toàn bộ hành trình trong cấm khu đã ảnh hưởng rất lớn tới hắn.
Trong đêm khuya, trên đường trở về, Hứa Thanh đã gặp được mấy người nhặt rác trong tuyệt vọng, bị sương mù vây hãm, lấy Bạch đan làm giá trao đổi và cho phép họ đi phía sau mình, nghe bước chân mà tiến lên phía trước.