Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đương nhiên trong số đó vẫn sẽ có những kẻ không có mắt, nhưng rốt cuộc bọn chúng đều trở thành vật tham chiếu cho những người đang vui mừng phía sau hắn, việc này cũng khiến bọn họ càng thêm kính sợ Hứa Thanh.
Đa số đều đoán rằng hắn hẳn phải là người có tinh thần lực mạnh mẽ bẩm sinh.
Vì chỉ người như vậy mới không bị hạn chế trong sương mù.
Hứa Thanh cũng đã nghe được tin tức về loại người này từ Loan Nha, đây cũng là điều hắn đã lường được khi nghĩ tới cách dùng Bạch đan cứu người, vì có điều này che đậy nên hắn không lo bí mật của bản thân bị lộ.
Tổng cộng mười viên Bạch đan rốt cuộc cũng giúp Lôi Đội khôi phục được phần nào, màu xanh đen ban đầu cũng đã chuyển thành xanh, hô hấp cũng nhiều hơn lúc trước một chút.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh cũng phát hiện sức mạnh hồi đáp đến từ cái bóng cũng không thể tồn tại lâu dài.
Lúc này, theo bước chân tiến lên của Hứa Thanh, màn sương mù phía trước không còn trong suốt như lúc trước mà đã dần trở nên mơ hồ, tựa như sức mạnh đã không còn dùng được bao lâu nữa và rồi cuối cùng những gì hắn nhìn thấy cũng sẽ như mọi người.
Cũng may nơi này không cách bên ngoài quá xa.
Vì lẽ đó, dù tầm nhìn bắt đầu dần mơ hồ, nhưng Hứa Thanh đã tăng tốc nên sự tối tăm trên bầu trời đã chậm rãi tan đi. Khi mặt trời vừa ló rạng, ánh nắng sớm chạm xuống mặt đất, rốt cuộc Hứa Thanh cõng Lôi đội trên lưng, nhìn qua kẽ lá, thấy được thế giới bên ngoài cách đó không xa.
Hứa Thanh chấn động, trong chớp mắt, thân thể hắn đã bay vọt tới ranh giới, chân bước ra khỏi rừng cây.
Trong nháy mắt bước qua ranh giới âm u và lạnh lẽo đó, làn gió bên ngoài mang ánh mặt trời ấm áp đã rơi xuống người Hứa Thanh.
Vì ánh sáng quá chói, hắn nheo mắt lại, đứng ở đó hít một hơi thật dài từ bầu không khí bên ngoài.
Cũng vào lúc ấy, những người theo sau hắn cũng liên tiếp khôi phục thị lực khi tới gần ranh giới.
Cùng sự kích động vì thoát khỏi tình cảnh cửu tử nhất sinh, từng người bọn họ lao nhanh ra ngoài.
Trong khoảnh khắc khi bước tới bên ngoài, bọn họ đều vô cùng phấn khích, thậm chí có một ông lão còn quỳ xuống, khẽ hôn bùn đất dưới chân.
Chính lúc này đây, rốt cuộc họ đã nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Thanh, nhìn rõ Lôi đội được cõng sau lưng hắn.
Hứa Thanh thì không có quá nhiều người biết đến, nhưng chẳng ai là không biết Lôi đội.
Vậy nên khi thấy bóng dáng của Hứa Thanh và Lôi Đội, ấn tượng của bọn họ về Hứa Thanh cũng dần xuất hiện.
“Tiểu hài!”
“Lôi đội!”
Bốn, năm người nhao nhao lên, nhưng khi bị Hứa Thanh lướt qua, tất cả đều im lặng.
Trên thực tế, sự lạnh lùng và cách ra tay của Hứa Thanh với những người có ác ý trên đường đi đã khiến bọn họ sợ hãi.
Mặc kệ bọn họ, Hứa Thanh không nhìn nữa, hắn vụt thẳng về phía trại, nhưng ngay vào lúc này, phía xa có hai bóng người lao nhanh như gió đang tới.
Là Thập Tự và Loan Nha, bọn họ đã trở về nhưng không chờ trong doanh địa mà lo lắng chờ đợi ở bên ngoài.
Cả hai đã cùng thương lượng nếu trong hôm nay đám người Lôi Đội vẫn chưa ra ngoài, họ sẽ vào tiếp tục vào tìm kiếm để cứu hắn.
Vì vậy nên khi thấy Hứa Thanh, cả hai lập tức dùng hết tốc lực để lao tới.
Khi thấy Hứa Thanh cõng Lôi đội, đồng tử Thập Tự co lại, thế nhưng khi nhìn về Hứa Thanh, ánh mắt ấy lại trở nên dịu dàng.
Sắc mặt Loan Nha cũng thay đổi, quắc mắt về phía những người đi sau Hứa Thanh ra ngoài, ý muốn giết người tràn ngập.
Hô hấp của họ trở nên dồn dập, đồng thời cũng lập tức cảnh giác.
“Không liên quan gì đến bọn họ, nếu không có họ, sợ là Lôi đội đã không kiên trì được rồi.”
Hứa Thanh lên tiếng khiến cho ý định giết người của Loan Nha hoàn toàn biến mất. Tất cả thở phào nhẹ nhõm, họ nhìn về phía Hứa Thanh với ánh mắt kính nể và cảm kích, chắp tay hướng về hắn rồi lần lượt rời đi.
Họ đi rồi, Thập Tự mới tiến đến với ý định đỡ Hứa Đội từ trên lưng Hứa Thanh xuống, thế nhưng hắn bị Hứa Thanh cản lại.
“Cứ để Lôi Đội ngủ, ta vẫn cố được.” Hứa Thanh hít sâu.
“Được, chúng ta về doanh trại đi, đưa đội trưởng tới chỗ lang trung.” Thập Tự gật đầu, lấy Bạch đan cho Lôi đội ăn. Hắn và Loan Nha đứng ở hai bên Hứa Thanh, ba người cùng chạy nhanh về phía trại.
Trên đường, Loan Nha đã nhiều lần ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc, nàng vẫn hỏi:
“Man Quỷ đâu? Tiểu đội Huyết Ảnh có còn đuổi theo không?”
Hứa Thanh im lặng, thật lâu sau, hắn mới khẽ nói:
“Man Quỷ dị hóa, chết trận rồi.”
Câu trả lời này làm cả Thập Tự và Loan Nha dừng bước, họ im lặng. Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẻ bi thương đã dần nhuộm đẫm trong mắt họ, Loan Nha thậm chí còn thất thần.
Câu nói tiếp theo của Hứa Thanh lại khiến cho cả hai đều run lên bần bật, họ lập tức nhìn về phía hắn với cái nhìn không thể tin nổi.
“Tiểu đội Huyết Ảnh bị tiêu diệt sạch rồi.”
Hứa Thanh cúi đầu, hắn vừa đi vừa chậm rãi nói.
“Vì thế nên vết thương và dị chất của đội trưởng mới nghiêm trọng như vậy à?”
Loan Nha lẩm bẩm, hình như nàng đã có đáp án rồi. Thế nhưng vẻ mặt của Thập Tự vẫn có hơi kì quái, hắn cảm thấy việc này không phải là như thế, hắn chỉ nhìn thật sâu vào mắt Hứa Thanh chứ không hỏi thêm.
Hứa Thanh không giải thích cũng không nói chuyện tiếng hát bởi đây là bí mật của Lôi đội, hắn không thể quyết định có nói ra hay không.
Cứ thế, ba người chạy thật nhanh, không lâu sau, họ đã về đến doanh địa và lập tức đến chỗ đội xe từ bên ngoài đến và hướng về vị trí của vị lang trung đang rất có tiếng tăm dạo gần đây.
Sự xuất hiện của tiểu đội Lôi Đình khiến những người đang xếp hàng ở đó cảm nhận được sự nghiêm nghị và sát ý, đồng thời họ cũng thấy được Lôi đội đang ngất đi. Người đứng đầu hàng đang chờ bên ngoài lều của lang trung lập tức nhanh trí nhường lại chỗ.
Việc này giúp người của tiểu đội Lôi Đình mau chóng trở thành người đầu tiên được bước vào trong lều vải.