Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lều rất rộng, bên trong là mùi thuốc ngập tràn, bên ngoài lều chỉ có một vài hộ vệ mặc thiết giáp, ngoài ra còn có một người nhặt rác đang được khám bệnh với nét mặt nghiêm túc.
Người khám bệnh là một ông lão gầy gò, ông lão mặc một bộ trường bào màu xám trông bình thường nhưng được giặt giũ sạch sẽ. Gương mặt ông lão nhăn nheo nhưng đôi mắt cực kỳ có thần, ánh mắt như sao sáng, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Hai bên ông lão là một nam một nữ đang ngồi, người nam là một thiếu niên tuổi xấp xỉ với Hứa Thanh. Người này mặc trường sam bằng tơ lụa màu lam, trên tóc còn cài một cái phát cô ngọc đen, eo đeo ngọc bội điêu khắc hình rồng, tua rua màu vàng đang rải rác rũ xuống mép đệm hương bồ.
Thiếu niên trông thật khôi ngô, toàn thân cũng sạch sẽ, tuy nhiên hình như hắn còn đang ngái ngủ. Một tay hắn chống cằm, tay kia cầm sách thuốc trông có vẻ rã rời, uể oải, ánh mắt cũng ủ rũ, thỉnh thoảng còn ngáp một cái.
Bên kia là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nàng mặc váy dài xanh lam, tóc dài như thác nước, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần rất thoát tục.
Đôi mắt sáng và trong veo như sao trời đang chú ý tới thiếu niên ngủ gà ngủ gật bên cạnh, nàng mỉm cười, lại cúi đầu nhìn sách thuốc trong tay.
Nụ cười này khiến đôi mắt nàng cong như trăng non, hào quang như theo đó mà tràn ra ngoài.
Với một cái nhíu mày, một nụ cười, vẻ mặt cao quý cùng với biểu cảm tự nhiên, nàng khiến cho người ta phải thán phục trước hào quang thanh tú, nhã nhặn của mình.
Đôi kim đồng ngọc nữ này có được sự trong sáng mà người nhặt rác chưa từng gặp được, điều này làm Loan Nha tự thấy mình dơ bẩn, mà ngay cả Thập Tự cũng nhìn họ thêm vài lần.
Hứa Thanh nhìn sách trong tay bọn họ, mắt lộ vẻ hâm mộ nhưng hắn giấu cảm xúc ấy đi rất nhanh và đặt nhiều sự chú ý hơn lên lang trung ở phía trước.
Lúc này, lang trung đang nói vài câu với bệnh nhân là người nhặt rác. Sau khi người nhặt rác cảm kích rời đi, hắn mới rửa tay trong chiếc chậu đồng bên cạnh rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người Hứa Thanh.
Ánh mắt hắn lướt qua, đầu tiên là nhìn Hứa Thanh, như có chút ý nghĩ sâu xa rồi nhìn Lôi đội đang được Hứa Thanh cõng và từ từ lên tiếng:
“Đặt hắn xuống đi.”
Không biết vì sao, dưới ánh mắt của ông lão này, Hứa Thanh cảm thấy hơi căng thẳng, dường như hắn đang trở về lúc phải đối mặt với tiên sinh dạy học trong xóm nghèo vậy.
Với sự giúp đỡ của Thập Tự, hai người cẩn thận đặt Lôi đội xuống, để hắn nằm trước mặt ông lão.
Bấy giờ Lôi đội cũng dần dần tỉnh lại, hắn sững sờ nhìn lều bạt rồi lại nhìn lang trung và mấy người Hứa Thanh. Ngay khi hắn đang định bò dậy, ông lão lang trung lạnh nhạt lên tiếng:
“Nằm im.”
Câu nói này làm Lôi đội nhìn về phía lang trung, sau khi bốn mắt nhìn nhau, Lôi đội vẫn im lặng bò lên, sau khi được Thập Tự đỡ, hắn cúi đầu nhìn về phía lang trung.
“Vết thương nhỏ thôi mà bọn họ còn đưa ta tới đây, thế này chẳng phải là làm phiền Bách đại sư sao, ta không sao cả.”
“Ngươi biết ta à?” Ông lão lang trung hơi bất ngờ, nhìn về phía Lôi đội.
“Nhiều năm trước, ta đã từng được thấy Bách đại sư từ xa.” Lôi đội gật đầu, rất là cung kính.
Bách đại sư nhìn kĩ Lôi đội rồi từ từ nói:
“Vết thương của ngươi không có vấn đề gì, dị chất trong cơ thể cũng đã bị áp chế, không trở ngại gì lớn, còn việc hao tổn tâm trí rõ ràng là do dạo gần đây tâm trạng quá phập phồng, làm tâm mạch tổn thương.”
“Những điều này gộp lại dù có hơi phiền phức nhưng cũng còn tốt chán, chữa được, nhưng những vấn đề này cũng không phải trọng điểm.”
“Trọng điểm là nội thương trong cơ thể ngươi từ nhiều năm trước. Hẳn là lúc nhỏ, ngươi từng bị phế căn cơ, tu vi hiện tại là tu luyện lại từ đầu. Có thể tu luyện từ khi bị phế căn cơ tới trình độ bây giờ đúng là không dễ.”
“Tuy nhiên những điều này trộn lại với nhau làm ngươi đã tiêu hao toàn bộ rồi, thuốc thang bình thường khó mà cứu được, lão phu cũng không thể làm gì hơn. Cho ngươi một phương thuốc, chữa được tới đâu còn phải xem mệnh của ngươi.”
“Nhưng ngươi nhớ cho kĩ, bắt đầu từ bây giờ ngươi không thể tiếp tục tu hành, nếu không dị chất sẽ lại tăng nhanh, làm cho nội thương tái phát, như vậy chắc chắn phải chết.”
Bách đại sư vừa dứt lời, Thập Tự và Loan Nha đều im lặng, rõ ràng là bọn họ biết chuyện Lôi đội từng bị phế căn cơ. Hứa Thanh không biết việc này, hắn nhìn Lôi đội, chợt nhớ tới tiếng hát trong cấm khu và đôi giày kiểu nữ có màu máu kia.
“Không còn cách nào khác sao?” Thập Tự khẽ hỏi.
“Có, nếu tìm được thiên tài địa bảo như hoa Thiên Mệnh, tất nhiên sẽ lại nối tiếp được một mạng nữa. Từ rất nhiều năm trước, nghe nói trong cấm khu quanh đây đã từng có một cây xuất hiện.”
Thập Tự im lặng, Loan Nha có vẻ lo lắng, Hứa Thanh thì nhìn Lôi đội nhưng vẻ mặt Lôi đội lại hờ hững, hắn mỉm cười:
“Không nghiêm trọng thế chứ, bệnh cũ cả thôi, không quấy rầy Bách đại sư.” Lôi đội nói rồi cúi đầu với Bách đại sư, gọi mấy người Hứa Thanh rời đi.
Ba người Hứa Thanh lần lượt cảm ơn Bách đại sư rồi cầm theo phương thuốc hắn cho, đi ra ngoài.
Trong lòng có tâm sự nên Hứa Thanh cũng không biết liệu có phải là ảo giác của mình hay không mà lúc hắn cảm ơn, Bách đại sư đã nhìn hắn với ánh mắt quan sát kĩ.
Suốt đường đi, tiểu đội Lôi Đình đều im lặng.
Sau khi về tới chỗ ở của Lôi đội, Thập Tự và Loan Nha đang muốn lên tiếng thì đã bị Lôi đội đuổi đi.
Khi bọn họ đi rồi, Lôi đội lấy một ít thuốc lá trong nhà, lại lấy một cây tẩu từ túi da ra, nhét thuốc vào, nhen lửa rồi hít một hơi thật sâu.
Lúc nhả khói, hắn thở phào một hơi. Thấy vẻ mặt Hứa Thanh đầy quan tâm, hắn vung vẩy cây tẩu trong tay, cười.