Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Ở trong cấm khu không được hút thuốc, về rồi được hút một hơi thật thoải mái quá, thứ này có tác dụng hơn bất kì loại thuốc gì.”

Hứa Thanh vừa định lên tiếng thì hắn đã nói tiếp:

“Hôm nay ngươi muốn ăn gì, ta làm cho. Uống với ta một lát.” Lôi đội không để Hứa Thanh nói, dường như hắn không muốn nghe. Hứa Thanh chỉ im lặng nhìn hắn rồi thật lâu sau mới gật đầu.

“Ăn thịt rắn.”

Trong doanh địa người nhặt rác, ngoài những nhu yếu phẩm cần thiết cho việc sinh tồn thì thứ nhiều nhất chính là thịt.

Vì ở ngay gần cấm khu, ngày nào cũng sẽ có người nhặt rác tới nên nơi này có thể ăn thịt, trong doanh địa cũng có nhiều quầy hàng bán.

Khi nghe thấy Hứa Thanh muốn ăn thịt rắn, gương mặt đầy nếp nhăn của Lôi đội xuất thiện một nụ cười thoải mái.

Hắn hiểu đối phương nói muốn ăn thịt rắn là vì câu nói khi trước của mình, rõ ràng đứa bé này ghi nhớ câu nói đó của hắn trong lòng.

Hứa Thanh định ra ngoài mua thịt nhưng bị hắn cản lại.

“Đám người trong doanh địa đều gian xảo cả, ngươi lại không hiểu nhiều về dị thú trong cấm khu, rất dễ bị lừa hoặc xảy ra việc ép mua ép bán, cứ để ta đi.” Lôi đội nói rồi đứng lên.

Nghe thấy bốn chữ ép mua ép bán, Hứa Thanh sờ sờ tăm sắt của mình, sau khi suy nghĩ, hắn nghiêm túc nói.

“Họ sẽ không làm thế đâu.”

Lôi đội liếc nhìn tăm sắt, hắn cảm thấy buồn cười nhưng không nói gì mà chỉ đi thẳng ra sân.

Nhìn bóng dáng của Lôi đội, Hứa Thanh nghĩ một lúc rồi sang nhà kề, lấy nồi bát ra và rửa cẩn thận, sau đó lau bàn thật sạch, cuối cùng chuẩn bị ba bộ bát đũa đặt lên bàn. Nhìn bộ bát đũa thừa ra, Hứa Thanh bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

“Đó là một người sẽ không bao giờ đến.” Trong đầu hắn vang lên lời Lôi đội từng nói, Hứa Thanh im lặng đặt bộ bát đũa thứ ba bên cạnh bát đũa của Lôi đội.

Ghế cũng vậy.

Làm xong những việc này, Hứa Thanh quay đầu nhìn ra ngoài sân, lúc này trời đã hoàng hôn, gió thổi vào hơi buốt, trong gió hình như còn mang chút bông tuyết.

Cuối tháng ba, phía đông Nam Hoàng Châu thì đất đã ấm lên, vạn vật cũng thức tỉnh nhưng mùa đông có vẻ như không cam tâm nên thỉnh thoảng vẫn rải hoa tuyết xuống, cố gắng để nói với vạn vật rằng nó vẫn chưa rời đi.

Lúc này đây, hoa tuyết bay bay dưới bầu trời mờ tối rồi bị gió thổi đi.

Nó như rơi từ trên trời xuống nhân gian, rải khắp mặt đất rồi lại bị nhiệt độ của mặt đất mau chóng hòa tan.

Thứ cuối cùng có thể thấy chính là mặt đất lầy lội.

Bất chấp hoa tuyết tới từ nơi cao quý thế nào, nó sạch sẽ ra sao đi nữa thì trong nhân gian này, nó vẫn phải xen lẫn trong nước bùn, hòa vào chúng, tuy hai mà một.

Không biết là trong gió có tuyết nên gió càng lạnh hay là tuyết nhập vào gió khiến giá buốt tăng thêm.

Giờ đây gió thổi qua mặt đất, thổi qua doanh trại, thổi qua sân của căn nhà trúc, Hứa Thanh thấy hơi lạnh.

Tuy là tu sĩ nhưng kí ức từ xa thẳm của nhiều năm trước khiến hắn vẫn sợ lạnh, nó khiến hắn cảm thấy khó chịu trong băng giá.

Mãi cho tới khi trong gió rét, hắn thấy được một bóng người tập tễnh đang xuyên qua gió tuyết, đẩy cổng đi vào. Khi người này xuất hiện, giọng nói vui vẻ của hắn đã phá tan gió tuyết và truyền tới:

“Tiểu hài, hôm nay ngươi có lộc ăn rồi, nhìn xem ta mua được gì này, đây là rắn Hồng Hoa, chất thịt phải nói là tuyệt hảo, chờ lát nữa ta sẽ trổ tài cho ngươi thấy.”

Lôi đội xách theo xác một con rắn, rảo bước đi vào nhà kề.

Để ý thấy nhà kề đã sạch sẽ, lại thấy bát đũa được bày trên bàn, nhất là hai bộ bát đũa được bày song song, gương mặt chồng chất nếp nhăn của Lôi đội lại xuất hiện một nụ cười, hắn nhìn Hứa Thanh thật lâu.

“Muốn học nấu thịt rắn không?” Lôi đội lên tiếng.

“Muốn.” Đôi mắt Hứa Thanh sáng ngời, hắn khát vọng tất cả những tri thức mà mình không biết tới, nhất là thịt rắn được Lôi đội nấu, chúng rất ngon.

Lôi đội cười và gọi Hứa Thanh đến bên cạnh, vừa giới thiệu vừa làm.

“Rắn ấy mà, lẽ ra phải chém đầu bỏ đuôi, những người này không biết rằng đuôi rắn có chỗ bài tiết nên nhất định phải bỏ đi nhưng đầu rắn chỉ cần xử lý độc là có thể giúp thịt rắn trở nên tươi ngon hơn.”

Nói tới việc nấu ăn, Lôi đội rất tâm đắc.

Hứa Thanh ở bên cạnh cũng nghe chăm chú, hắn nhìn Lôi đội rửa sạch rắn, lột ra, bỏ nội tạng và những thứ linh tinh khác rồi chặt thành từng khúc, đặt ở một bên.

“Tiểu hài, phải nhớ kĩ là thịt này vào miệng có mang lại cảm giác ngon không thì phụ thuộc vào nước canh.”

Nói xong, Lôi đội bắt đầu dùng nồi đất để nấu canh, trong canh được thả rất nhiều dược liệu. Đầu rắn sau khi xử lý xong xuôi cũng được vứt vào trong nồi.

Xong xuôi những việc này, mùi thơm đã tỏa ra, Hứa Thanh nuốt nước miếng, Lôi đội thấy thế thì cười ha ha. Hắn lấy cái nồi đã được cọ rửa sạch sẽ ra để bắt đầu xào lửa to.

Trong nháy mắt, cùng với tiếng xèo xèo vang vọng, mùi thơm nồng cùng hơi nước nóng phả vào mặt người rồi tràn ngập khắp nhàn kề và bay ra ngoài.

Nó dường như đã xua tan mọi băng giá, làm bụng Hứa Thanh không thể kiềm chế được mà kêu lên ùng ục, hắn nhìn thịt rắn được đảo lên xuống, đôi mắt mở to.

Chẳng mấy chốc, thịt rắn được Lôi đội đặt vào nồi đát, hắn đóng nắp, nhìn sang Hứa Thanh.

“Học được chưa?”

Đôi mắt xanh của Hứa Thanh nhìn chằm chằm vào nồi đất, hắn gật đầu thật mạnh. Hắn đã nhìn được toàn bộ quá trình và cảm thấy không quá khó.

Lôi đội mỉm cười, hắn rời khỏi nhà kề, khi trở lại đã cầm hai bầu rượu trong tay. Hắn ném một bầu cho Hứa Thanh còn bản thân thì cầm một bầu, sau khi uống một ngụm, hắn thở dài:

“Trong doanh địa không thiếu thịt nhưng rượu lại là vật hiếm có.”

Hứa Thanh cầm bầu rượu lên, nhìn chất lỏng vẩn đục bên trong, hắn chưa bao giờ uống rượu.

Như lời Lôi đội nói, rượu là thứ hiếm, không có ở khu ổ chuột, chỉ có những đại nhân vật trong thành mới được thưởng thức.