Ta Thật Sự Không Muốn Gây Chuyện Đâu!

Chương 8. Thương Vụ Thứ Hai Tìm Đến Cửa

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Chị à, chị đừng lo lắng quá cho chuyện của em nữa. Được gặp lại mọi người một lần, được trò chuyện thế này là em mãn nguyện lắm rồi. Chuyện đầu thai cứ để ông trời quyết định đi ạ." Nghe những lời chị mình nói, Dương Kiều nở một nụ cười, trông cô lúc này thực sự rất hạnh phúc.

"Kiều Kiều, chị xin lỗi, chị thật vô dụng..." Người chị vô thức đưa tay ra định chạm vào em mình, rồi sực nhớ ra âm dương cách trở, đôi mắt cô lại càng đỏ hoe.

Nhìn cảnh tượng sướt mướt này, Liễu Kim có chút không chịu nổi. Đàn bà con gái đúng là rắc rối thật, cứ hễ hở ra là sầu thảm không dứt, chẳng bù cho cánh đàn ông, nói là làm, xong là thôi.

"Khụ khụ, chuyện của Dương Kiều không cần gấp. Cái nghề của chúng tôi ấy mà, tiêu chí hàng đầu là thấu hiểu tâm can của quỷ. Tôi sẽ cho chị mấy ngày để ở bên cạnh người thân. Vài ngày nữa tôi sẽ quay lại đón, nhưng chị phải nhớ kỹ: nhân quỷ thù đồ, người sống không chịu nổi âm khí của chị đâu, tốt nhất đừng có chạm mặt quá nhiều, nếu không chỉ có hại chứ chẳng có lợi gì." Liễu Kim mở lời nhắc nhở.

Dù sao phía lão hòa thượng cũng phải bảy ngày nữa mới xong việc, đi tìm sớm cũng chẳng siêu độ được ngay. Chi bằng cứ ra vẻ phóng khoáng cho con ma nước này một cái ân huệ, thuận tiện xem quanh đây có "mối" nào cần phục vụ không.

Dương Kiều mừng rỡ hỏi: "Tôi có thể ở lại thêm vài ngày thật sao?"

Liễu Kim đáp: "Tất nhiên, nhưng chị phải biết chừng mực, đừng tiếp xúc quá gần, dù sao đó cũng là người thân của chị. Ngoài ra, nếu được thì những ngày này gia đình nên năng làm việc thiện. Các cụ có câu: 'Nước đến chân mới nhảy, nhảy cao vẫn hơn không', làm thế nào thì mọi người tự hiểu lấy."

Bà cụ dứt khoát nói: "Làm, nhất định phải làm việc thiện! Tôi sẵn sàng bỏ hết tiền tiết kiệm ra để tích đức. Đại sư, anh có đạo quán không? Để tôi quyên tiền sửa sang lại cho anh nhé?"

Liễu Kim cười trừ: "Bà nói đùa rồi. Làm việc thiện không phải là đem tiền cúng dường cho chùa chiền hay đạo quán, mà là dùng vào những người thực sự cần, để nhận lấy sự hàm ơn từ họ. Phật gia có câu 'Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp', Đạo gia cũng có nói về 'hành thiện tích đức, tam thiên thiện công'. Đến cả Phật và Đạo đều phải hành thiện ở nhân gian để tích lũy công đức, vậy nên việc thiện này, cứ nhắm vào những người bình thường mà làm. Trong vùng này chắc chắn không thiếu người cần giúp đỡ đâu, không thì cứ đến viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi, hay quyên góp cho người bệnh hiểm nghèo, đều có hiệu quả cả."

"Cháu hiểu rồi, đa tạ đại sư đã chỉ điểm." Người chị chợt tỉnh ngộ, vội vàng cảm ơn.

Liễu Kim thản nhiên: "Không khách sáo, đó cũng nằm trong phạm vi giao dịch, coi như là hậu mãi của tôi đi." Anh khéo léo nhắc nhở một câu: Đến lúc trả tiền rồi đấy.

Người chị tinh ý nói: "Đại sư cao thượng quá. Không biết tôi có thể xin kết bạn Zalo với anh không?"

Liễu Kim mỉm cười: "Được chứ, có điều điện thoại tôi hôm qua gặp chút sự cố nên hỏng rồi, để tôi đi làm lại thẻ..."

"Tôi vừa khéo có một chiếc điện thoại mới đây, nếu đại sư không chê, tôi xin tặng lại anh." Người chị vội vàng lên tiếng.

Liễu Kim: "..."

Nói đoạn, không đợi Liễu Kim từ chối, cô đã chạy vào nhà lấy ra một hộp điện thoại còn nguyên seal, là dòng XX40 đời mới nhất. Cái mẫu này Liễu Kim từng tăm tia mãi nhưng vì giá chát quá nên không nỡ xuống tiền. Ai ngờ đâu, chỉ cần diễn vai "đại sư" một chút mà đã có người dâng tận tay!

Khoan đã, cầm điện thoại rồi thì tiền nong tính sao bây giờ? Chẳng lẽ lại thôi?

Người chị quả là người thấu hiểu lòng người, cô cười nói: "Đại sư, đây coi như là chút lòng thành của tôi. Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội gặp lại em mình, lại còn vất vả lo liệu chuyện đầu thai cho nó. Ơn huệ này tôi chẳng biết báo đáp sao cho đủ, chiếc điện thoại này anh nhất định phải nhận lấy, nếu không lòng tôi áy náy lắm."

Liễu Kim khựng lại một nhịp, ngẫm nghĩ lời cô nói rồi cười đáp: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Người chị vui vẻ: "Đại sư không chê là tốt rồi."

Sau đó, cô giúp anh bóc hộp, lắp sim, tải ứng dụng và kết bạn.

"Được rồi, liên lạc đã lưu lại, tôi xin phép đi trước. Vài ngày nữa tôi sẽ quay lại đón cô ấy." Liễu Kim mỉm cười chào từ biệt.

"Đại sư, để tôi tiễn anh." Người chị mở cổng, nhiệt tình tiễn Liễu Kim ra tận xe.

Rời khỏi nhà họ Dương, Liễu Kim bắt chiếc xe khách từ thôn ra thị trấn. Xe còn chưa kịp tới nơi, anh đã nhận được thông báo Zalo: Người chị đã chuyển khoản cho anh 20.000 tệ (khoảng 70 triệu VNĐ).

Con số này nhiều gấp đôi thỏa thuận ban đầu. Chưa kể còn được tặng thêm cái điện thoại đời mới. Trời đất ơi, cái nghề này kiếm ác thật!

Tim Liễu Kim đập nhanh liên hồi. Anh cảm thấy mình đã có một lựa chọn đúng đắn nhất cuộc đời. Tuy nhiên, sau giây lát phấn khích, anh trầm ngâm suy nghĩ rồi quyết định chuyển ngược lại 10.000 tệ cho cô.

Đã định giá bao nhiêu thì thu bấy nhiêu. Tiền mình làm ra thì mình lấy, cho thêm để làm gì? Liễu Kim nghĩ rằng, nếu đã xác định đi theo con đường này thì phải làm cho ra dáng, phải có cái "ngưỡng" của mình chứ không thể thấy tiền là mờ mắt. Nếu không, lâu dần sẽ lạc lối, biến thành món đồ chơi trong tay giới nhà giàu, hậu quả đó nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.

Vả lại, có tiền thì ngon đấy, nhưng đừng hòng dùng tiền để bắt ông đây nói lời không giữ lời. Chuyển tiền xong, anh nhắn lại:

"Đã nói mười ngàn là mười ngàn. Tôi nhận của chị cái điện thoại là để chị yên lòng, số tiền thừa xin hãy nhận lại."

"Đại sư, em không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy tình nghĩa này vô giá, đây là em hoàn toàn tự nguyện mà." – Nickname: Bảo Bảo Hạnh Phúc.

"Đạo tâm của tôi cũng là vô giá. Lòng thành của chị tôi đã nhận, cảm ơn chị đã thấu hiểu." – Liễu Kim.

Một lát sau, phía bên kia đã nhận lại tiền.

"Em xin lỗi đại sư, là em đường đột quá. Mong anh cũng thông cảm cho tâm tình của một người làm chị như em."

"Tôi hiểu."

"Vâng, cảm ơn anh. Khi nào đại sư quay lại, gia đình em nhất định sẽ đón tiếp nồng hậu."

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó. Tuy cầm ít đi mười ngàn tệ nhưng tâm trạng Liễu Kim lại cực kỳ sảng khoái. Có hệ thống trong tay, lo gì sau này thiếu tiền? Đừng ai hòng dùng tiền để xoay chuyển ý chí của anh.

Về đến Chương Giang khi trời đã sập tối, Liễu Kim đặt một phòng khách sạn rồi ra ngoài dạo phố. Làm cái nghề này là phải chủ động tấn công. Vừa lấy được năng lực từ quỷ, vừa kiếm được tiền từ quỷ, đúng là một công đôi việc. Nhưng quỷ ở đâu thì anh cũng chẳng rõ, đành phải vận dụng trực giác mà đi tìm mò.

Anh thuê một chiếc xe đạp điện đi loăng quăng khắp các ngõ ngách nhưng chẳng thấy gì bất thường. Có lẽ những nơi dương khí nặng thì không có ma, hoặc ma bây giờ cũng hiếm. Chẳng mấy chốc, anh đã đứng trước một công viên khác.

Con ma nước đầu tiên mình gặp là ở công viên, hay là vào đây ngó nghiêng tí nhỉ?

Liễu Kim đỗ xe rồi bước vào. Trời tối mờ, trong công viên có vài người đang đi dạo. Anh giả vờ là khách tản bộ, mắt liếc dọc liếc ngang tìm kiếm. Công viên này nhỏ hơn ở Xuân Thành, không có hồ nhân tạo, lại nằm cạnh một siêu thị lớn nên đối diện có lưu lượng người qua lại rất đông.

Đang định bụng chỗ này chắc chẳng có ma đâu thì...

[Ting! Phía trước bên trái 155 mét, trên cây có Linh, trăm năm không tán, lão quỷ khó nhằn. Trêu chọc nó sẽ nổ hũ cực lớn!]

Nghe thấy âm thanh này, mắt Liễu Kim như phát ra ánh xanh. Trăm năm! Nổ hũ lớn! Phen này là đụng phải Boss rồi!

Anh lập tức đi theo chỉ dẫn. Rất nhanh sau đó, một cái cây hiện ra trước mắt. Đó là một cây cổ thụ có cành cong vẹo như cái cổ bị lệch, trông rất già nua và u ám. Và ngay dưới cái tán cây vặn vẹo ấy, có một bóng người đang lơ lửng.

Đó là một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ rực, cổ bị quấn chặt bởi một sợi dây thừng, treo lơ lửng giữa không trung. Đôi mắt mụ ta lồi hẳn ra ngoài, gương mặt trắng bệch không một giọt máu...

... Ma treo cổ?