Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
- Là ngươi à?
Lý Ngư dẫn theo Kim Liên đi tới đất trống phía trước, đám người đang vây quanh ra một tên mập, không ngờ chính là nhóm người đã gặp trong khách sạn.
- Khéo thế.
Lý Ngư cũng có chút xấu hổ, hỏi:
- Các ngươi đi lâu như vậy, sao giờ mới tới đây?
- Ở trấn nhỏ phía trước thu mua một số hàng hóa, tuy nơi này nhỏ, nhưng là nơi sản sinh nghiên mực cổ tử thạch hiếm có của lục triều, mua một số vận đến Đông Kinh để bán.
- Các ngươi cũng muốn tới Đông Kinh?
Lý Ngư đã có ý đồ theo bọn họ lăn lộn kiếm ăn kiếm uống, lại ra vẻ kinh ngạc nói.
Trong tùy tùng của tên mập có người ho khẽ một tiếng, thiếu chủ này mới là lần thứ hai gặp mặt, đã nói hết gia sự của mình cho người ta, đây không phải là một thói quen tốt.
Lần này ra ngoài, có kiếm được tiền hay không là việc nhỏ, chủ yếu là để rèn luyện cho thiếu chủ.
Tên mập lại chẳng hề để ý, tiến lên kéo Lý Ngư, cười nói:
- Nào, đến đây ngồi đi, Hưng Nhi, cắt có vị đạo trưởng này một miếng thịt, phải là thịt mềm nhé.
- Còn chưa thỉnh giáo?
- Lý Ngư, ngư của đả ngư.
- Ta tên là Tiết Bàn, bàn của bàn đào.
- Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Lý Ngư tiếp nhận miếng thịt thằng hầu đưa tới, cắt một miếng cho Tiểu Kim Liên.
Tiểu Kim Liên cũng đói bụng lắm rồi, nhưng vẫn bận tâm tới hình tượng, trốn sau lưng Lý Ngư, cắn từng miếng nhỏ.
- Ngươi đúng là có chút dối trá, lần đầu tiên ta ra khỏi Kim Lăng, sao ngươi lại ngưỡng mộ từ lâu được?
Lý Ngư cười nói:
- Ngươi quên mất à, ta biết tính. Ồ, thịt hươu là thứ tốt, vị thơm ngọt, ấm không có độc, bổ hư, có ích cho khí lực, tăng cường ngũ tạng, dưỡng huyết sinh dung. Một thân đều có lợi cho con người, là vật thuần dương đa thọ, có thể thông đốc mạch, lại là loại ăn cỏ lành.
Tiết Bàn lại vẫn không buông tha, hỏi:
- Chớ có nói dông nói dài, vậy ngươi tính chút đi, để ta xem có chuẩn hay không.
Lý Ngư cười ha ha, cắn một miếng, nói:
- Không có rượu thì không tính chuẩn được.
- Mang rượu tới.
Tiểu tử này đều dùng thứ tốt, trên đường thương hành, cũng có có thịt hươu để ăn.
Lý Ngư uống một ngụm, mùi rượu tỏa ra, giả vờ giả vịt bấm ngón tay, nói:
- Nhà ngươi phú quý, có điều mệnh số trắc trở, còn nhỏ đã mất cha! Quả phụ... Quả phụ họ Vương, có hai tỷ muội, di nương phu gia họ Cổ, lại có một ấu muội, khuê danh Bảo Sai, ta nói có đúng không?
Tiết Bàn đứng đực tại chỗ, biểu cảm ngưng trệ, qua một hồi lâu mới đứng dậy vái.
- Hây da, ngươi đúng là thần.
Lý Ngư đỡ hờ một cái, nói:
- Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, thịt hươu còn không? Ba ngày rồi chưa ăn cơm, hơi đói.
- Hưng Nhi, mau cắt một mâm đến cho huynh đệ Lý Ngư. Đừng làm bẽ mặt ta, cẩn thận lột da ngươi đó.
Thằng hầu không dám lề mề, nghe thấy những lời này vội vàng lại cắt tới một miếng to.
Phía sau Tiết Bàn, biểu cảm của mấy tùy tùng có chút cổ quái, ánh mặt nhìn về phía Lý Ngư cũng có thêm mấy phần cẩn thận.
Lúc này Tiết Bàn đã triệt để phục rồi, coi Lý Ngư như thần tiên sống, lại bám hắn đòi tính đông tính tây.
Chối từ chối từ:
- Tục ngữ nói thiên cơ bất khả lộ, chuyện bặc tính không nên làm quá nhiều.
Tuy Tiết Bàn là một tên ăn chơi trác táng, từ nhỏ tính tình xa xỉ, ngôn ngữ ngạo mạn, chọi gà cưỡi ngựa, nhưng đối với người nhà bằng hữu lại không tồi.
Hắn vẫn nhớ tới bệnh của muội muội, lấy ra khóa vàng lão hòa thượng lưu lại, còn cả phương thuốc đó, hỏi:
- Tiểu đạo trưởng, ngươi xem giúp ta, phương thuốc này có đáng tin không?
Lý Ngư vừa ăn vừa uống, đói bụng ba ngày rồi, bị mùi thịt hươu câu dẫn, bụng đói kêu vang.
- Không cần khách khí như vậy, chúng ta tuổi tác tương đương, cứ gọi nhau huynh đệ là được rồi.
Tiết Bàn mừng rỡ, hắn vốn muốn gọi vậy, nhưng sợ Lý Ngư cự tuyệt.
Phía sau Tiết Bàn, một tùy tùng lấy ra phương thuốc, đưa cho Lý Ngư.
Lý Ngư nhìn nhìn, mới đầu thì không để ý lắm, về sau càng nhìn càng kinh hãi.
Hắn nhướng mày, thầm nghĩ, dựa theo phương thuốc này ăn từ nhỏ, sớm muộn gì cũng ăn thành một đỉnh lô cho người ta thái bổ.
Người cho hắn phương thuốc này có thể nói là rất ác độc.
- Còn cả khóa vàng này nữa.
Lý Ngư tiếp nhận, kim linh vận chuyển, xuyên qua thân khóa, một cỗ tàn độc thuận theo khóa bay ra.
Hắn cười lạnh một tiếng, giơ khóa lên, nói:
- Ngươi xem đây là gì?
Từ trong khóa, chảy ra một cỗ chất lỏng màu xanh lục, không màu không vị, nhìn qua rất ghê người.
- Đây là gì?
Tiết Bàn đần độn hỏi.
- Ngươi phái người bắt chuột về đây.
Tiết Bàn lớn tiếng nói:
- Còn ngây ra đó làm gì, không mau đi bắt đi!
Rất nhanh, những người này bắt về tám con chuột, Lý Ngư nhỏ chất lỏng màu xanh lục lên thịt, thuận tay ném một cái, mấy con chuột tiến lên ngửi ngửi, đều hôn mê.
Tiết Bàn trợn mắt, mắng:
- Hay cho một con lừa ngốc, không ngờ lại muốn hại muội muội của ta.
Lý Ngư ăn uống no đủ rồi, nói với hắn:
- Có người để độc trong khóa vàng, chậm rãi phát ra độc tính, khiến lệnh muội thủy chung mang bệnh đó. Về sau sẽ phải một mực phục dụng phương thuốc hắn cho, ngươi có biết phương thuốc đó là công hiệu gì không?
- Công hiệu gì?
Tiết Bàn tức tới run cả người, gấp giọng hỏi.
- Lệnh muội chắc cũng là người đất thiêng nảy sinh hiền tài, linh khí đẫy đà, người này tâm địa ác độc, muốn dùng thuốc này tập trung linh khí của lệnh muội đến... Sau khi trưởng thành, phá thân thể, bị người ta thái bổ. Vị thuốc này toàn là nhụy hoa, nhụy hoa tức là hoa tinh, dùng tinh dẫn khí, âm dương thái bổ, không phải chính đạo, có tổn hại cực lớn đối với con người.
- Oa oa oa.
Tiết Bàn tức tới khẩu bất trạch ngôn, đá vào thớt gỗ, sau đó ôm chân kêu đau.
Tùy tùng của hắn ở phía sau, hỏi:
- Các hạ nói như vậy, có chứng cớ gì không?
Lý Ngư nhìn hắn một cái, nói:
- Lời nói của ta chính là chứng cớ, có tin hay không thì tùy.
Tùy tùng này cười lạnh nói:
- Vị đại sư đưa phương thuốc pháp tướng trang nghiêm, Phật pháp tinh thâm, các hạ lại nói hắn thành không đáng một xu, làm trở ngại tiểu thư của chúng ta dùng thuốc, không biết là rắp tâm gì?
- Ta đã nói rồi, ngươi có tin hay không thì tùy.
Tiết Bàn cũng nói:
- Ta tin Lý Ngư huynh đệ, không tin con lừa ngốc đó, hắn chính là giả vờ đứng đắn, ta liếc một cái là nhìn ra rồi, Lý Ngư huynh đệ mới là người tốt.
Tùy tùng nói:
- Thiếu gia đừng để bị người này lừa bịp, vị đại sư đó đạo hạnh sâu không lường được, cũng là vị tiểu đạo sĩ này, khi ở khách sạn còn muốn dùng cầu lửa uy hiếp thiếu gia, lại ngay cả một cửa của lão nô cũng không qua được, dưới sợ hãi chỉ có thể thu tay, người như vậy sao có thể tin được?
Lý Ngư híp mắt, nhìn hắn, nói:
- Ta không phải muốn các ngươi tin, nhưng ngươi nói ra lời này, xem ra là rất tự tin với bản sự của mình.
Khi ở khách sạn, chính là tùy tùng này nhẹ nhàng đè lên vai Lý Ngư, khiến hắn không thể động đậy.
Mới qua bốn năm ngày ngắn ngủi, hắn không tin Lý Ngư có thể có tiến bộ bao lớn, khinh miệt nói:
- Tự tin hay không trước trước tiên không nói, đối phó ngươi thì vẫn dư sức.
Tính tình của Lý Ngư chính là, một chút thiệt thòi cũng không muốn chịu, ở khách sạn chịu thiệt, hắn kỳ thật là một mực không tiêu tan.
Vừa rồi thái độ kém như vậy, cũng là cố ý khích người này gây sự, tiện thể thừa cơ đánh hắn một trận. Còn có thể hù Tiết đại bổng chùy, theo hắn kiếm ăn kiếm uống đến Đông Kinh Biện Lương.
Lão tử vừa học được hậu thổ quyết, trước tiên lấy lão tạp mao này ra luyện tập một chút.