Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bấm một pháp quyết quen thuộc nhất, một quả cầu lửa xuất hiện trên ngón tay Lý Ngư.

- Lại là một chiêu này, chẳng lẽ chỉ biết một chiêu này thôi sao?

Cười khẩy một tiếng nói, trừ Tiết Bàn và Tiểu Kim Liên ra, những người khác đều đều khoanh tay ngồi xem, muốn thấy Lý Ngư bẽ mặt.

Khẩu khí của tiểu tử này còn lớn hơn trời, thành công hù thiếu chủ nhà mình, đã sớm có người nhìn hắn không vừa mắt.

Tiết Bàn nhận định Lý Ngư là một cao nhân, hơn nữa chiết tiết hạ giao (hạ mình kết giao), không hề ra vẻ ta đây với mình, rõ ràng là một người tốt đến không thể tốt hơn.

Trong lòng Tiết đại bổng chùy thầm cổ vũ, hy vọng Lý Ngư huynh đệ mình vừa làm quen sẽ đánh bại tên hạ nhân đui mù này, mới có thể chứng minh nhãn quang của mình tốt hơn bọn họ nhiều.

Tùy tùng đối diện ôm quyền nói:

- Quyền pháp này của này có một khuyết điểm, chính là khi đánh nhau thì bản thân cũng không khống chế được, ngươi trẻ tuổi như vậy, không bằng dập đầu nhận sai với thiếu chủ của chúng ta, ta cho ngươi chút phí đi đường, mặc ngươi tự động rời đi, thế nào?

Lời này của hắn nói rất ác độc, rõ ràng là bắt nạt Lý Ngư tuổi trẻ khí thịnh, sợ không đánh lại, cố ý chọc giận hắn.

Ở trong rừng núi hoang vắng này, đánh một đạo sĩ du lịch thành tàn phế thật sự không phải chuyện to tát gì, ném ở ven đường để hắn tự sinh tự diệt là được rồi.

- Đa tạ ý tốt của ngươi, chút bạc vụn đó ngươi cứ giữ lại mà đi khám lang trung đi...

- Hừ, rượu mời không uống!

Tùy tùng tên là Tiết Khuê, trước kia họ Vương, bởi vì từng cứu mạng cha của Tiết Bàn, cho nên được ban thưởng họ Tiết.

Hắn ở Tiết gia là một cao thủ nhất đẳng, lần này thiếu chủ lần đầu xuất hành, Tiết phu nhân ngàn dặn vặn dặn, bảo Tiết Khuê tự mình đi theo, ngày đêm trông coi.

Hắn chính là không quen nhìn Lý Ngư giả thần giả quỷ, lừa thiếu chủ nhà mình.

Thân hình Tiết Khuê hơi khựng lại, giống như vượn trắng, tung người lao đến, song quyền đánh ra một trận cương phong.

- Tiết quản sự vừa lên đã giở sát chiêu, một chiêu này đánh khắp thiên hạ không địch thủ, xem tiểu tử này có chịu được không.

Người bên cạnh chỉ trỏ, sắc mặt Tiểu Kim Liên tái nhợt, trong lòng hốt hoảng như có nai chạy.

Rầm một tiếng, Tiết Khuê xuất thủ chính là tuyệt kỹ tất sát, một quyền đánh vào một đạo tường đất đột nhiên xuất hiện.

Quyền đầu từ thời thiếu niên đã luyện ra một tầng vết chai, hiện tại lại huyết nhục đầm đìa, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng ơn ởn.

Lý Ngư gật đầu, tùy tùng này vẫn quá yếu, không thử ra được uy lực chân chính của thổ thuẫn hiện giờ.

Ngón tay hắn khẽ động, đánh ra một đạo Ngự Nham Quyết, trong bùn đất trên mặt đất, hai người đất chui ra.

Hai người đất này cả người lấp lánh đồ văn phù triện màu tím bạc quỷ dị, có khác biệt rất lớn với người đất trước kia, ở chỗ khớp tay khớp chân đều là đá, nơi khác thì dùng bùn đất nối lại.

Đáng sợ nhất là chỗ song quyền, từ đá tím đen tạo thành, Tiết Khuê nhìn một cái liền sợ tới mức hồn bất phụ thể, thứ này mà một quyền đánh vào người mình, chắc là tính mạng khó giữ.

Lý Ngư cũng nhìn ra được, thân thể của tùy tùng Tiết gia này không giống như là có thể đỡ được một kích của người đất dưới Hậu Thổ Quyết này, có điều hắn nhất thời ngứa nghề, không dừng tay.

Một người đất xông lên, bám vào trên người Tiết Khuê, một người khác thì một quyền đánh tới mặt hắn. Tay chân Tiết Khuê muốn động cũng không động được, giống như toàn bộ đều bị hấp thu, một cỗ cảm giác vô lực xộc lên trong đầu.

Mấy ngày trước mình có thể thoải mái chế ngự thiếu niên này, còn tưởng rằng hắn là tiểu tặc giả danh lừa bịp, thì ra chỉ là người ta không muốn chấp nhặt với mình, vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, không ngờ lại không nhìn ra cao nhân. Tiết Khuê à Tiết Khuê, ngươi chết không oan.

Người ở đây đều có thể nhìn ra được, nếu một quyền này đánh trúng, mặt của đại quản sự Tiết Khuê sẽ thành thịt nát.

Có người đã khẩn trương tới nhắm mắt lại, Tiết Bàn hét to:

- Lý Ngư huynh đệ, thủ hạ lưu tình!

Bổn ý của Lý Ngư chỉ là hù dọa hắn một chút, báo cái thù ấn vai mấy ngày trước, mỉm cười một tiếng thu hồi pháp thuật.

Hắn đánh quả cầu lửa vào người đất, người đất vốn mặt không biểu tình, phát một tiếng hú dài, ngực đột nhiên lộ ra màu đỏ sậm, sau đó càng lúc càng sáng, giống như có dung nham ở bên trong đang sôi trào, trong phút chốc liệt diễm hừng hực từ trong mỗi một khe hở trước ngực nó phun ra mãnh liệt, nháy mặt đã lan ra toàn thân, diễm quang cơ hồ chiếu đỏ toàn bộ đỉnh núi, cảnh tượng chấn nhiếp lòng người.

Một tiếng hú này uy thế như gợn sóng tỏa ra, mọi người lập tức cảm thấy khí mạch phập phồng khiếp đảm khó chịu.

Một cỗ sóng nhiệt phả vào mặt. Người đất toàn thân đều là dung nham đập một quyền xuống mặt đất, tỏa ra một gợn sóng, mặt đất rung rung mấy cái, khiến vô số phi điểu tẩu thú sợ hãi.

- Đây là gì?

Tiết Bàn cả kinh tới hai mắt trừng trừng, cánh tay rủ xuống, đứng sững sờ tại chỗ.

Đáng tiếc, đối thủ chỉ là một tùy tùng hào môn, không quá đã nghiền...

Hiện tại Lý Ngư rất khẩn cấp muốn tìm một đối thủ giống như hổ yêu, thí nghiệm uy lực chân thật của Hậu Thổ Quyết. Mỗi một phương thuật đều giống như không thay đổi, nhưng chỉ cần có liên quan tới thổ linh, uy lực lại hoàn toàn khác.

Chuyện trên cảnh giới, nhìn thì chỉ có một bước, kỳ thật chênh lệch lại đâu chỉ vạn dặm.

Hắn có chút bất đắc dĩ thu hồi pháp thuật, người đất dung nham cũng giải thể ngay tại chỗ, dung nhập vào bùn đất, giống như chưa từng từng xuất hiện.

Tiết Khuê thõng tay, song quyền vẫn đang đổ máu, tiến lên nói:

- Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng khoan hồng độ lượng.

Tuy Lý Ngư lòng dạ hẹp hòi, nhưng không phải loại coi mạng người như cỏ rác, hắn nhìn Tiết Khuê, nói:

- Liên nhi, ngươi chữa thương giúp hắn đi.

Tiểu Kim Liên dạ một tiếng, khẩn trương đi lên trước, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mặt đỏ càng lợi hại hơn.

Nàng ta nhắm mắt lại, chậm rãi giơ tay lên, một vòng hơi nước giống như tơ nhện chậm rãi tụ tập.

Hơi nước lướt qua quyền đầu của Tiết Khuê, trên tay truyền đến cảm giác tê dại, một lát sau, lỗ chân lông khó chịu, ước chừng nửa khắc sau, quyền đầu đã dần dần mọc vảy.

Lúc trước Đoản Bối bị hổ yêu đánh cho ba chưởng, sau lưng sưng lên như bướu lạc đà, Lý Ngư chỉ cần một thoáng là trị khỏi cho hắn.

Tiểu Kim Liên rõ ràng vẫn là đạo hạnh không đủ, nhưng đã đủ khiến người của Tiết gia kinh ngạc rồi.

- Đa tạ cô nương.

Tiết Khuê đã triệt để tâm phục khẩu phục, không dám bất kính với Lý Ngư nữa.

Tiểu Kim Liên đỏ mặt, trốn tới phía sau Lý Ngư, nói:

- Không... Không cần khách khí.

- Khụ khụ!

Lý Ngư bất mãn ho khan một tiếng, đã nói phương sĩ quan trọng nhất là tự tin rồi mà?

Trong đám người vui nhất là Tiết Bàn, hắn vui vì nhãn quang của mình quả nhiên là tốt nhất, đám hạ nhân này chả hiểu gì, thiếu chút nữa thì vô lễ với huynh đệ Lý Ngư của mình, càng tức vì muội muội thiếu chút nữa thì bị con lừa trọc đó tính kế.

- Khà khà, Lý Ngư huynh đệ, nghe ngươi nói, hình như là muốn tới Đông Kinh, không bằng chúng ta...

- Ta luôn không thích nhiều người...

Lý Ngư chậm rãi nói.

Tiết Bàn hơi xấu hổ, thở dài nói:

- Vậy...

- Nhưng Tiết lão đệ thì khác, chúng ta mới gặp mà như đã quen từ lâu, nói gì cũng phải đi cùng nhau một hồi.

Tiết Bàn vui tới không khép miệng lại được, chỉ cảm thấy mình trước kia tuy cưỡi ngựa chọi gà, tận tình hưởng lạc, đều không khoái hoạt bằng lúc này.

Lý Ngư nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn, trong lòng cười thầm, có Tiết đại bổng chùy, cơm nước trên đường được giải quyết rồi. Lại quay đầu nhìn Kim Liên, quần áo mới của Liên nhi cũng có chỗ dựa rồi.

Lần này không dùng vải bông, phải là tơ tằm.