Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đêm khuya, tây giao Biện Lương, trong rừng rậm đèn đuốc sáng trưng.
Từng đội nhân mã, khẩn trương tìm kiếm, bọn họ không dám đi lẻ, cơ hồ đều là mấy chục người kết bạn mà đi.
Quan tướng cầm đầu đứng ngồi khó yên, cánh tay không ngừng nâng lên lau mồ hôi trên trán.
Một đội nhân mã tiến lại gần, sắc mặt quan tướng lập tức trở nên khẩn trương, tiến lên hỏi:
- Tìm được chưa?
Công nhân đầu lĩnh trong tiểu đội sắc mặt khó coi, lắc đầu.
- Khốn khiếp! Chúng ta gây ra đại họa tày trời rồi.
- Đầu nhi,có nên báo lên không...
- Không vội, tìm đã rồi tính.
Vừa nghĩ tới kết cục sau khi báo lên, quan tướng không rét mà run.
Một thủ hạ, nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, tăng thêm can đảm cho mình, hung tợn nói.
- Bắc Đấu Ti chúng ta, từ lúc thành lập tới nay, đã trừ bỏ bao nhiêu yêu ma quỷ quái cho Biện Lương rồi, hiện giờ chỉ là làm mất một yêu quái, chẳng lẽ triều đình lại có thể đuổi tận giết tuyệt không cho đường sống à?
Mặt người bộ dạng giống như quan tướng xịu xuống, mắng:
- Ngươi thì biết cái gì, tu vi của Yêu Vương đó thông thiên, hơn nữa rất mang thù. Bắc Đấu Ti nhốt nó suốt mười năm, một khi để nó chạy thoát, chúng ta đều phải chết không có chỗ chôn.
- Vậy chúng ta tìm rồi cũng không bắt về được.
Người ở đây đều kinh hồn táng đảm, cho dù bọn họ đều là năng nhân dị sĩ, tróc yêu đuổi quỷ cũng không phải một lần hai lần, nhưng kẻ địch phải đối mặt lại quá cường đại.
- Các ngươi yên tâm, nó bị Lâm quốc sư Thần Tiêu Cung hạ chín chín tám mươi mốt đạo phong ấn, hiện giờ thực lực giảm mạnh, chỉ phá được một nửa trong đó. Lại cường hành xông qua Khốn Tiên Trận của Bắc Đấu Ti chúng ta, nguyên khí đại thương. Muốn khôi phục, ít nhất cũng cần vài ba năm.
- Ài, lúc trước nên một đao làm thịt nó cho rồi.
- Yêu quái đó đã sớm luyện đến đao thương bất nhập, lôi điện bất xâm, rất khó giết chết.
- Ài... Tiếp tục tìm đi. Chờ nó tu dưỡng mấy năm khôi phục pháp lực, khẳng định sẽ đến báo thù, quốc sư từng nói, đây là vật sống mang thù nhất trong thiên hạ.
....
Ánh trăng chiếu vào phòng ngủ, Lý Ngư gối tay, ngủ không yên.
Sau khi Tiết Bàn đi rồi, toàn bộ căn nhà lập tức vắng lặng.
Tòa nhà lớn như vậy, lại chỉ có hai người ở, quả thật có chút vắng vẻ.
Trong lòng Lý Ngư tính mua thêm một số gà vịt để nuôi, đột nhiên nghe thấy trong viện có tiếng động lạ, hình như là có gà đang kêu.
Gà của mình rất có quy luật, bình thường là sáng sớm mới gáy, Lý Ngư lập tức ngồi thẳng người, cầm một cây gậy, đi đến chuồng gà.
- Không biết tên đui mù nào dám tới đây ăn trộm gà.
Dưới ánh trăng, một cái bóng bị kéo ra rất dài, Lý Ngư lén lút mò tới, chỉ thấy dưới tường có một con hồ ly lông trắng đang cắn gà của mình.
Thế là liền khiến hắn tức giận đến ngứa răng, gà là nuôi để đưa cho bà mối.
Nó đang ăn không phải gà, mà là cuộc sống hạnh phúc tương lai của mình.
- Ha ha ha, đám nhân loại nhỏ yếu này nhốt bản vương mười năm. Chờ ta khôi phục pháp lực, nhất định sẽ giết cho các ngươi máu chảy thành sông, ta sẽ nuốt cả da lẫn xương lão tạp mao đạo sĩ đó. Còn cả đám vương bát đản của Bắc Đấu Ti nữa, ta sẽ nghiền toàn bộ các ngươi thành thịt nát.
Hồ ly cắn gà sống, trong ruột có cảm giác phiên giang đảo hải muốn nôn, chuyện ăn sống gà kích thích như vậy, nó sau khi hóa hình từ thời hồng hoang đã không làm nữa rồi.
Nhưng đành chịu thôi, bị thương quá nặng, chỉ có thể dựa vào những vật còn sống này để bổ sung khí huyết.
Rầm một tiếng, hồ ly lông trắng cảm thấy trước mắt toàn là kim tinh, trong lúc hoảng hốt nó chỉ nhìn thấy một nhân loại đang giơ gậy mặt cười gằn.
Nhân loại lớn mật, dám đánh lén bản vương, ta nhớ kỹ ngươi!
- Dám trộm gà của ta!
Thanh âm phẫn nộ của nhân loại này lại truyền đến, sao hắn hình như còn tức giận hơn bản vương vậy.
Bùm.
Lại một gậy nữa!
Hồ ly lông trắng triệt để hôn mê.
Hôm sau trời vừa sáng, Tiểu Kim Liên nghe thấy tiếng đập cửa.
Nàng ta trợn to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, thầm kêu một tiếng không tốt,
- Sao trời sáng choang rồi mà không nghe thấy tiếng gáy của tiểu Hồng.
Tiểu Kim Liên vội vàng ngồi dậy, mở cửa cười dài nói:
- Lý Ngư ca ca, sớm thế.
- Sớm á?
Lý Ngư tức tới bật cười,
- Mặt trời chiếu tới mông rồi ngươi vẫn chưa dậy, có phải khinh thường phương thuật không? Không muốn học thì nói sớm một tiếng, nếu ngươi còn như vậy nữa, đừng trách ta dùng cây mây có gai đánh vào tay ngươi!
Lý Ngư nhìn qua thì rất tức giận, hơn nữa trong tay cầm một cây gậy, khiến Tiểu Kim Liên sợ tới mức run rẩy.
Nàng ta vội vàng biện giải:
- Hôm nay không nghe thấy tiểu Hồng gáy...
Lý Ngư càng tức giận hơn, oán hận nói:
- Tiểu Hồng chết rồi, bị thứ này ăn.
Tiểu Kim Liên thuận theo gậy gỗ của Lý Ngư nhìn lại, chỉ thấy trong lồng gà của tiểu Hồng đang nhốt một con hồ ly lông trắng. Thân hình của hồ ly này không lớn, mặt nhọn tai tròn, đuôi xoã tung.
Thấy Tiểu Kim Liên nhìn tới, hồ ly biến thành lạnh lùng mà dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Kim Liên, cùng lúc đó toàn bộ thân thể nửa nằm trên mặt đất, giống như hung thú khát máu há to miệng, lộ ra hai hàm răng nanh dính nước miếng trắng ởn, trong yết hầu lại phát ra tiếng khè khè khiếp người.
- Đáng sợ quá!
Tiểu Kim Liên hét lên, nắm chặt cánh tay Lý Ngư.
Lý Ngư đập một gậy vào lồng, mắng:
- Ngươi còn dám hù dọa người ta à!
Thân thể hồ ly run lên, đau đớn mà gậy này mang tới cho nó còn hơn cả Chân Tiên.
Nó nằm ở trong lồng, trong lòng thầm hận nói:
Hổ xuống đồng bằng bị chó nhờn.
Chờ pháp lực của bản vương khôi phục...
Ơ, tên khốn này cầm dao tới làm gì, hắn cười rất ghê người.
Đột nhiên, lồng được mở ra, hồ ly cảm thấy sau lưng tê rần, thịt sống lưng bị xách lên.
Tức chết bản vương mà!
Chờ ta khôi phục pháp lực. . .
Gừ gừ! Đau quá!
Lý Ngư cắt một lỗ trên đùi hồ ly, máu màu đỏ sậm chảy ra.
Tiểu Kim Liên vội vàng ôm chặt lấy hắn, Lý Ngư quay đầu nói:
- Thứ này ăn gà của chúng ta, không thể để nó ăn rồi lại không trả tiền, sau này chính là chuột bạch của nhà chúng ta. Đến đây đi, ngươi vận công chữa khỏi vết dao này của nó.
Tiểu Kim Liên nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi:
- Đây không phải tiểu hồ ly à, vì sao lại là chuột bạch?
- Nói ít thôi!
Lý Ngư phụng phịu khiển trách:
- Mau luyện đi.
Tiểu Kim Liên nhắm mắt lại, ngón tay quấn ra một vòng hơi nước, vuốt chân trước của hồ ly.
Hồ ly cuối cùng cũng hiểu, bọn họ đang luyện công, lấy mình làm đạo cụ. Bản vương năm đó là không phân cao thấp với Thanh Huyền Cửu Dương Thiên Tôn, đấu ba ngày với Lục Thiên Động Uyên Đại Đế mà không rơi vào thế hạ phong.
Chờ bản vương khôi phục pháp lực...
Một tia cảm giác mát rượi truyền đến, vết thương trên đùi không ngờ đã khỏi, hơn nữa còn đặc biệt thoải mái.
Hồ ly lông trắng không nhịn được mà gừ gừ một tiếng sung sướng.
Đột nhiên, cảm giác đau đớn lại truyền đến, nhân loại đáng giận đó lại cắt một dao trên đùi mình.
- Nào, tiếp tục đi, lần này ta cắt sâu hơn một chút, ngươi thử điều khiển nhiều thủy linh hơn.
Hồ ly lông trắng hận tới ngứa răng, nó lườm Lý Ngư, thầm nghĩ trong lòng:
Tốt lắm, ngươi đã thành công thay thế lão tạp mao của Thần Tiêu Cung, trở thành cừu nhân số một của bản vương, chờ ta khôi phục pháp lực... Hự hự, gừ gừ, thoải mái quá!
- A! Đau quá!
Hỗn đản, chỗ đó không thể cắt được!