Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hồ ly lông trắng bị cắt mười bảy đao.

Sau đó bị nhốt trong lồng gà.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Lý Ngư đã bị vạn tiễn xuyên tâm rồi.

Hiện tại nó đã lười chẳng muốn nhìn Lý Ngư, tuy Yêu Vương tuyệt thế lăn lộn rất thảm, nhưng hắn là cũng tinh mắt.

Trong sân nhỏ, cất giấu không ít bí mật, hiện tại hồ ly lông trắng căn bản không muốn đi nữa.

Tiểu tử đó không ngờ biết một chiêu này, đáng tiếc hắn quá yếu, bằng không thật sự có thể giúp mình cởi bỏ phong ấn của lão tạp mao, thậm chí là trị khỏi nội thương của mình.

Hồ ly lông trắng đảo mắt, nói với đất trồng:

- Ngươi ở lại đây là vì gì?

Trong đất không có một chút động tĩnh, hồ ly lông trắng hừ lạnh một tiếng,

- Đồ Lòng tham không đáy, cẩn thận vỡ cái bụng đấy.

Nó liếm liếm lông, im lặng nằm ở trong lồng.

Bản vương ngủ một giấc đã, bọn ăn hại của Bắc Đấu Ti, khẳng định đang lật tung cả trời để tìm ta.

Ai mà ngờ được, bản vương lại xuất hiện ở đây của thân phận này, ha ha ha ha...

Đấu với ta á?

Hừ hừ...

Đột nhiên, lỗ tai dài của nó dựng đứng lên, trên mặt lộ ra biểu cảm vui sướng khi người khác gặp họa.

Cừu gia của tiểu vương bát đản tới à?

Chỉ thấy một bóng người lướt qua tiểu lâu, đi vào trong phòng ngủ của Lý Ngư.

Lý Ngư đang ngủ say trên giường, đột nhiên cảm thấy mũi ngưa ngứa.

Hắn vừa mở mắt, có một người đang ở trên giường mình, tay cầm một cây cỏ đuôi chó, quét tới quét lui trên mũi mình.

Hắn lập tức lăn một vòng về phía sau, thấp giọng quát:

- Kẻ nào?

Hắn theo thói quen tính bấm ra một quả cầu lửa trên ngón tay, chiếu sáng người đến trước mắt, chỉ thấy người đó mặc áo vải màu xanh nước biển, cong gối quỳ trên chăn, mi đậm mắt sáng môi đỏ răng trắng, đẹp tới bất khả phương vật, chính là người ở trên thuyền hoa Biện Hà ném mình và Tiết Bàn xuống nước.

- Tiểu đậu phụ, ta đã nói rồi, hai vạn quan chơi gái không trả, ta sẽ tới cửa đòi nợ...

Lý Ngư biết mình không đánh lại nữ nhân này, nuốt nước miếng, nói:

- Vị tỷ tỷ này đừng bức ép quá đáng, hai vạn quan không phải một con số nhỏ, dù sao cũng phải thư thả cho ta mấy ngày chứ.

- Thư thả mấy ngày thì được, có điều sẽ sinh lợi tức.

Trong lòng Lý Ngư thầm tính toán, nữ nhân này đêm hôm khuya khoắt đến phủ của mình làm gì?

Đầu tiên là loại trừ yêu thương nhung nhớ...

Loại dáng người tướng mạo này, tùy tiện ngoắc tay một cái, nam nhi của thành Biện Lương có ai mà không muốn làm bề tôi dưới váy nàng ta.

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, hỏi:

- Lợi tức tính thế nào?

- Một ngày tăng gấp đôi.

Lý Ngư lườm nàng ta một cái, nói:

- Tỷ tỷ, ngươi không phải là tới trêu ta chứ?

- Ngươi đoán đúng rồi, nhàm chán quá mà.

Đại Kiều vỗ tay, cười bảo.

Dáng người này của nàng ta, lại làm ra loại động tác ngây thơ hoạt bát đặc hữu của tiểu nữ nhi, chẳng những không hề có chút ra vẻ, ngược lại còn tỏa ra mị lực kinh người.

Lý Ngư sờ sờ cằm, không biết trả lời thế nào.

Đại Kiều lườm hắn một cái, nói:

- Hoặc trả tiền, hoặc là khiến ta không buồn chán nữa.

Trên người nàng ta và muội muội trời sinh mang theo một loại mùi cơ thể, hương vị ngọt ngào, câu hồn đoạt phách.

Khi nói chuyện thơm nức giống như lan xạ, thấm vào ruột gan.

Chỉ có một người thì còn đỡ, nếu hai tỷ muội ở chung, mùi thơm này hỗn hợp với nhau, khoái hoạt mang tới cho người khác không chỉ là gấp đôi.

Thân thể Lý Ngư cứng lại, tùy thời chuẩn bị liều mạng, ngoài miệng lại cười hỏi:

- Thế nào mới có thể khiến tỷ tỷ không buồn chán.

- Kể chuyện xưa, buổi tối mỗi ngày kể một chuyện, kể xong sẽ trả tiền.

Cười dài cười dài nói.

Lúc nhỏ, chuyện mà nàng ta và muội muội thích nhất, chính là ngồi trên bờ sông, để nước sông mát rượi cọ rửa chân thon của mình, sau đó nghe bà tử trong phủ kể chuyện xưa.

Khi nói tới cố sự quỷ, muội muội ngốc nghếch luôn bị dọa tới hoa dung thất sắc, khóc sướt mướt...

Nàng ta nói xong, rất tự nhiên ngồi ở đầu giường,chu chu miệng,

- Bắt đầu đi, tiểu đậu phụ.

Trong lòng Lý Ngư vừa tức vừa hận, khi bản lĩnh của ngươi không cao, năng lực không đủ, một mỹ nữ tuyệt sắc ngồi ở đầu giường của ngươi, ngươi lại chỉ có thể khoét bụng mò gan tìm chuyện xưa kể cho nàng ta.

Hiện tại hắn có chút tin rằng nữ nhân này đúng là nhàm chán, trên thuyền hoa Biện Hà, giống như chỉ có một một lão phụ nhân ở cùng nàng ta, chẳng lẽ là bị đại nhân vật của Tống Quốc độc chiếm à.

Nhị nãi phòng ngoài rảnh rỗi, đụng phải loại tiểu hỏa tinh tráng như mình...

Mình cũng nên cẩn thận, đừng để thịt chưa ăn được lại dẫn tới một thân tanh nồng, bị người ta giết một cách mạc danh kỳ diệu.

- Tiểu đậu phụ, ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Hừ hừ...

Đại Kiều híp mắt, uy hiếp.

- Khụ khụ...

Lý Ngư ngồi vào bên kia giường, tận lực bảo trì cự ly với nàng ta,

- Nói tới thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp...

...

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, Tiểu Kim Liên rón ra rón rén đẩy cửa phòng, không ngờ thấy thấy Lý Ngư tay cầm gậy.

Trong lòng nàng ta không biết nên cảm thấy may mắn hay là thất vọng, một mình đi tới viện tử, luyện một hồi vẫn chưa thấy Lý Ngư đi ra.

Tiểu Kim Liên đi tới tiểu lâu của hắn, nhẹ nhàng gõ cửa, không ai trả lời.

Tiểu Kim Liên giật nảy mình, vội vàng đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Lý Ngư ca ca vẫn nằm trên giường, còn có tiếng ngáy khe khẽ.

Lý Ngư luôn luôn dậy rất sớm, không ngờ hắn cũng có lúc ngủ nướng, Tiểu Kim Liên làm mặt quỷ với hắn rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Nàng ta đầu tiên là tưới đất trồng rau, sau đó ôm một cái rổ tới chuồng gà, rải một nắm thóc.

Hồ ly lông trắng nhe răng, nhân loại nhỏ yếu mà lại ngu xuẩn này không ngờ lấy đồ cho gà ăn để cho Yêu Vương ta ăn!

- Ơ, quên mất không hỏi Lý Ngư ca ca là ngươi ăn gì rồi.

Lúc này nó mới quan sát kỹ tiểu cô nương trước mặt, mắt lại đảo quanh: Tiểu nha đầu xinh thật, nếu bản vương nuốt sống ngươi, khẳng định là đại bổ!

Nó híp mắt lại, tự cho là sát ý ngập trời, hung uy không ai bì nổi, có thể dọa cho nữ hài nhân loại trước mắt hồn bất phụ thể.

Ai ngờ hai mắt Tiểu Kim Liên nổi hồng tâm, cười cười vươn tay ra vuốt ve đầu nó:

- Đáng yêu quá đi.

- Gừ gừ!

Lúc này hồ ly lông trắng mới nhớ ra, pháp lực của mình đã mất hết, lấy đâu ra hung uy...

Nó bất đắc dĩ nằm sấp xuống, ở trong lồng gà, tùy ý cắn mấy hạt thóc giải sầu.

Lý Ngư đẩy cửa ra, duỗi lưng, sắc mặt nhìn qua thì không được tốt lắm.

Hắn đi đến trong viện, dưới tàng cây dùng lồng đậy đồ ăn, Lý Ngư tùy tiện ăn mấy miếng, nhìn thấy Tiểu Kim Liên đang luyện công ở đó, gật đầu hài lòng.

Tối hôm qua moi gan rút ruột, nói mấy đoạn ngắn của Tam Quốc, không ngờ yêu nữ đó lại rất thích nghe. Chỉ có điều khi kể tới một số đoạn ngắn, dao động cảm xúc của nàng ta hơi lớn, thậm chí đá cho mình một cước.

Hiện tại Lý Ngư hối hận muốn chết vì chuyện cùng tên gà mờ Tiết Bàn này đi tìm vui, sau khi dính vào chuyện này, phiền phức không ngừng.

Quả nhiên chơi gái, cờ bạc, ma túy, một cái cũng không thể dính vào!

Tối hôm qua hắn tìm cả một đêm, cũng không tìm thấy thứ gì khả nghì ở trong phòng, ngày đó trên quần áo mang theo mùi thơm, chắc chính là nguyên nhân khiến chỗ ở của mình bại lộ. Hắn không biết là, hình ảnh mình điều tra trong phòng, lại bị người ta ở trong chăn dùng một cái gương nhỏ thấy hết, cười tới ngửa trước ngả sau.

Thằng chó Tiết Bàn này, vỗ mông quay về Kim Lăng, để lại một mình mình, lẻ loi đối mặt với tất cả những cái này...