Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nội viện của tòa nhà này được Lý Ngư dọn dẹp, càng giống tiểu viện nông gia hơn.
Vẻ tao nhã trước kia đã hoàn toàn không còn, chỉ có từ thủy uyển bố trí tinh xảo là mơ hồ có thể thấy được phong thái lúc trước.
- Lý Ngư ca ca, sớm thế.
Lý Ngư ủ ê ừ một tiếng, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, nhìn quanh một vòng trong viện, chỉ có con hồ ly lười biếng đó và Tiểu Kim Liên.
- Kỳ quái...
Hắn đi đến trước lồng gà, túm thịt ở sống lưng hồ ly lên,
- Sao hồ ly này đã trúng nhiều đao như vậy, thân thể lại không yếu đi chút nào.
- Chẳng lẽ công lực của Liên nhi lại tiến bộ nhanh như vậy?
Hồ ly lông trắng cười khẩy trong lòng: Bản vương là tu vi gì, chỉ là thân thể phàm thai cũng muốn khiến bản vương yếu đi á?
Lý Ngư bị Đại Kiều chơi cho có chút mất tự tin, nhìn về phía Tiểu Kim Liên, chẳng lẽ ngay cả đồ đệ cũng mạnh hơn ta à?
Hắn lấy ra dao nhỏ, cắt một cái trên đùi hồ ly lông trắng, hồ ly mắng thầm trong lòng: Đao thứ mười tám rồi đấy, ngươi chờ đó cho ta!
Sau khi buông dao, bàn tay Lý Ngư khẽ động, một cỗ hơi nước gần như là trong suốt, quấn quanh vết thương, rất nhanh vết máu liền biến mất.
Trong lòng hồ ly lông trắng khẽ động, cảm nhận kỹ thủy linh trên đùi, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Chính là loại cảm giác này!
Chỉ có công pháp này mới có thể trị được nội thương của Khốn Tiên Trận!
Đáng tiếc, nhân loại giống như con kiến này quá yếu ớt.
Chút thủy linh này, cho hắn thi pháp một ngày một đêm, không ngừng không nghỉ, muốn triệt để chữa khỏi cho mình cũng phải mất mấy chục năm.
Thân thể hồ ly lông trắng khẽ động, tích góp chút ít thủy linh còn gọi trên đùi vào chỗ khác trong cơ thể.
Một cỗ cảm giác quen thuộc chậm rãi xua đi cảm giác cháy bỏng trong cơ thể nó, khiến nó cơ hồ là thoải mái tới muốn rên rỉ.
Không được, bản vương phải khiến công lực của hắn tăng mạnh, sau đó thì giúp ta chữa thương.
Có biện pháp nào có thể giúp tiểu tử trước mắt này đề cao công lực không?
Hồ ly lông trắng nghiêng đầu, trầm tư.
- Ài.
Lý Ngư thở dài, tâm tình rất kém.
Chỉ từ hiệu quả vừa rồi cho thấy, Liên nhi không ngờ không kém mình là bao nhiêu.
Hắn không biết, thủy linh của mình được hồ ly giấu đi, còn tưởng rằng Thủy linh chi lực của Liên nhi cũng sắp đuổi kịp mình rồi.
- Ta muốn bế quan trong thư phòng, ngươi làm xong đồ ăn thì để lên cửa sổ cho ta.
Lý Ngư cất bước đi tới thư phòng, tâm tình rất trầm trọng, công lực không tăng lên, nhưng phiền phức lại quấn thân.
Sự hăng hái khi vừa học được Hậu Thổ Quyết đã hoàn toàn không thấy đâu, chỉ còn lại sầu tư phiền tự.
Trong thư phòng, có thư tịch mà chủ nhân tiền nhiệm bỏ ra rất nhiều tiền mua về, nhưng lại chưa lật xem lần nào.
Lý Ngư cắm đầu trên bàn, trước mắt bày thẻ trúc của Hậu Thổ Quyết, mi tâm nhíu chặt.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, vốn là ưu thế của phương thuật, nhưng lúc này lại trở thành nan đề làm khốn nhiễu Lý Ngư.
Thổ Tự Quyết của hắn, rõ ràng cao hơn tứ hành khác rất nhiều, muốn tiếp tục phát huy ưu thế của Thổ Tự Quyết, cần lực lượng của tứ hành khác cũng phải bắt kịp.
Ngũ hành giống như một thùng gỗ từ năm tấm ván gỗ tạo thành, giới hạn quyết định bởi cái thấp nhất.
Cho dù tinh thông tứ hành, thiếu một cái cũng không thể viên mãn, huống chi là hiện tại thiếu tới bốn cái.
Ngay khi hắn đang mặt co mày cáu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của Tiểu Kim Liên,
- Lý Ngư ca ca, có người tới tìm ngươi.
Lý Ngư đứng dậy, có chút khẩn trương, nhỏ giọng hỏi:
- Là ai? Nam hay nữ?
- Nam!
Một thanh âm tục tằng truyền đến, có người đẩy cửa mà vào, mặc quần áo sai dịch màu xanh, đầu đội mũ bộc tứ giác hình vuông, thắt lưng đeo phác đao, nhìn một cái liền biết chính là công nhân.
- Chúng ta là nam nha của phủ Khai Phong, ngươi chính là Lý Ngư à?
- Đúng vậy..
Lý Ngư khách khí nói.
- Tòa nhà này là ngươi mua?
- Đúng vậy.
Lý Ngư không chút bối rối, mình có văn thư, còn có khế đất, khế phòng, đầy đủ mọi thứ.
- Ngươi đang làm gì?
Lý Ngư hơi hoảng, hắn ở đồi Hoàng Nê từng nhặt một hòn đá, chẳng lẽ là bị điều tra ra rồi?
Hắn không có thời gian nghĩ nhiều, càng do dự lại càng khả nghi.
- Tại hạ, là phương sĩ.
- Ồ, đoán mệnh à.
Công nhân gật đầu, quay đầu nói với thủ hạ của mình
- Ghi lại.
- Kỳ thật, phương sĩ và đoán mệnh...
- Được rồi, những cái này đều không quan trọng, chỉ là thủ tục thôi. Tại hạ là đô đầu nam nha, ngươi đã là chủ nhân của tòa nhà này, mấy ngày nay đừng quên tới nam nha đăng ký danh sách, ngõ Lộc Nhi các ngươi mấy ngày nữa có thể sẽ bị lật tung đó.
Lý Ngư sững sờ, hỏi:
- Vì sao vậy?
Đô đầu nam nha ôm quyền hướng lên trời vái một cái, mặt mang theo vẻ cung kính nói:
- Quốc sư và Thái tướng thượng tấu Thiên tử, nên xây dựng một Cấn Nhạc Thọ Sơn cho vua ta, nền móng đặt ở đây. Không chỉ là ngươi, không dưới ngàn hộ hơn chục dặm chung quanh đều phải dỡ. Nam nha gần đây rất bận, ngươi chớ có chậm trễ, nếu bỏ lỡ thời gian đăng ký, đến lúc đó không lấy được bồi thường đâu.
Sau khi nói xong, nam nha vung tay lên, thủ hạ theo hắn rời khỏi, đi thông tri cho nhà tiếp theo.
Không phải hắn kính trọng Lý Ngư, mà là kính trọng nơi này, sống ở đây không phú thì quý, đương nhiên là ngoại trừ Lý Ngư.
Lý Ngư nhìn bóng lưng của ba người, tức mà không có chỗ trút, Hoàng đế chó má hao tài tốn của, xây thọ sơn cái cứt gì, ta chúc ngươi thọ ngang sương mai, phúc như quét rác.
Lúc này phá bỏ di dời, chắc chẳng được chia bao nhiêu tiền, có thể tổn thất ít một chút đã là trời cao thương xót rồi.
Lý Ngư đưa bọn họ ra ngoài, tới cửa liền nghe thấy toàn bộ ngõ Lộc Nhi tiếng oán than dậy đất trời, rất nhiều chủ hộ nơi này đều không phú thì quý.
Nhà bên cạnh Lý Ngư, chính là tòa nhà của quốc cữu đương triều, hắn căn bản không sợ Thái Kinh, tuy không dám mắng Quốc sư, nhưng lại kiễng chân mắng to Thái Kinh là tiểu nhân nịnh nọt.
Lưu quốc cữu này đã nhiều tuổi, hướng tới nam nha công nhân mà chửi loạn lên, nước miếng bắn đầy mặt đô đầu.
Nữ nhi của hắn cũng được sủng ái, còn sinh một Hoàng tử có đế cơ, không ai dám đắc tội với hắn.
Trước đó nam nha được phân công đến nhà hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Trong lòng Lý Ngư sướng lắm, nhưng lại không dám mắng theo, người ta là quốc cữu thì có thể mắng được, mình mắng một cái thì chắc sẽ phải tiến vào đại lao.
Tục ngữ nói "Sống không vào công -kiểm - pháp" (công an, kiểm pháp, tư pháp)... Ặc, sống không vào kinh triệu doãn, chết không sợ Diêm La vương.
Lý Ngư không muốn thể nghiệm lao ngục Đại Tống, trên thực tế, lục triều nổi lên ở loạn thế, cho nên trong mỗi một nước đều thi hành luật pháp khắc nghiệt, để ước thúc quốc dân.
Tuy Đại Tống được xưng là thoải mái nhất, nhưng cái này là chỉ nhằm vào công khanh sĩ phu, đối với bách tính bình thường hạ tầng, còn nghiêm khắc hơn quốc gia khác một chút, hơi tí là xăm chữ sung quân, sau thu là trảm.
Hơn nữa đừng nhìn Lưu quốc cữu mắng rất ác, cũng đang chứng tỏ hắn cũng không dám không dỡ, bằng không thì việc gì phải tức giận như vậy.
Mắt thấy người vây quanh càng lúc càng nhiều, trong phủ quốc cữu có mấy người đi ra, kéo Lưu quốc cữu về.
Nếu có nhàn ngôn toái ngữ truyền tới đại nội, bị người hữu tâm lợi dụng, nói là gia quyến của Lưu quý phi không muốn xây thọ sơn cho Thánh Thượng, còn ngang ngược ngăn cản, cũng rất bất lợi cho Lưu quý phi.
Lý Ngư mắt thấy không còn náo nhiệt để xem, đóng cửa lớn lại, chưa đi vào được vài bước đã nghe thấy tiếng đập cửa cành cạch.