Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lý Ngư quay lại, mở cửa, một đám cẩm y Giáo úy ùa vào.
Trang phục và đạo cụ của bọn họ đều đẹp hơn nam nha rất nhiều, thuần một sắc đoản y song bào, đầu đội hồng anh, ngoài khoác gấm đỏ, bên hông đeo kiếm tua.
Cầm đầu là một người cẩm y đai ngọc, trông mày dài mắt sáng, tuấn nhã phi phàm.
- Nghe nói nơi này có người biết bắt quỷ?
Mắt Lý Ngư đảo quanh, nói:
- Hình như vậy.
- Gọi hắn ra, chính là cái người tên là... Tên là gì ý nhỉ?
Sau lưng hắn, một Giáo úy nói:
- Hồi bẩm đề cử, tên là Lý Ngư.
- Ờ, đúng! Lý Ngư, gọi Lý Ngư ra.
- Các ngươi là?
Lý Ngư đã chuẩn bị bỏ chạy rồi.
- Bảo ngươi gọi thì ngươi đi gọi đi, sao lắm lời thế!
Sau khi hắn nói xong, lại thò đầu ra, hô to với nhà Lưu quốc cữu:
- Lão Lưu, ngươi ở đó quỷ khóc sói gào cái gì, biệt uyển của Thái thái sư ở đầu ngõ cũng bị dỡ rồi, mặt mũi của ngươi có lớn tới mấy, lại có thể lớn hơn được Thái sư không?
Quan tướng thiếu niên tuấn tú này không biết là lai lịch gì, sau khi nói xong, ngay cả Lưu quốc cữu cũng không dám tranh luận, than thở vài câu rồi đóng cửa lớn lại.
- Vị quan đại ca này, tại hạ chính là Lý Ngư.
Mắt thấy không lừa được, Lý Ngư vội vàng cười bảo.
- Thì ra chính là tiểu tử, vậy ngươi còn lề mề cái gì.
Nói xong ném một bài tử đến, vui sướng khi người khác gặp họa nói:
- Gần đây Bắc Đấu Ti thả chạy một đại yêu, đám tôn tử đó đều đi bắt yêu rồi, nhân thủ không đủ dùng. Trong cung thường xuyên có quỷ xuất hiện, muốn đám người các ngươi thay phiên nhau trực, sáng mai ngươi đi tới Hoàng Thành Ti nghe an bài, ngươi cứ yên tâm, thù lao không thể thiếu của ngươi đâu.
Lý Ngư tiếp nhận bài tử, bên trên viết ba chữ to Hoàng Thành Ti, tâm tư của hắn xoay chuyển, mình giúp chủ nhân căn nhà này đuổi quỷ đòi nợ, chuyện này rất nhiều người đều nhìn thấy, khẳng định là một truyền mười, mười truyền trăm, dẫn tới sự chú ý của Biện Lương Hoàng Thành Ti.
Đi giúp bọn họ bắt quỷ một chút cũng không có gì to tát, còn có thể kiếm chút khoản thu nhập thêm, nói chung đằng nào ở đây cũng đang nhàn rỗi.
- Làm phiền mấy vị, tiến vào uống chén trà nhé?
Cẩm y đề cử xua tay nói:
- Thôi, còn có mấy người nữa, ngươi còn xem như là dễ tìm, mấy vị còn lại không phải ở thâm sơn thì chính là ở miếu nát, rất là phiền. Các huynh đệ, xuất phát!
Lý Ngư trở lại tiểu lâu, chuẩn bị thu thập đồ đạc, tuy không biết bị dỡ lúc nào, nhưng cứ chuẩn bị trước, để tránh đến lúc đó lại tay chân luống cuống.
Không biết bọn họ an trí đám người mình thế nào, là thống nhất phân phối phòng ở hay là trả tiền.
...
Vịnh bắc Biện Hà, trong thuyền hoa.
Đại Kiều dang tay, ưỡn lưng, một đôi chân ngọc để trần, nhìn gương chải đầu.
Phía sau lão phụ tiến vào, bưng một bồn nước ấm, thở dài nói:
- Đại tiểu thư, tối hôm qua hình như ra ngoài à?
Đại Kiều thướt tha đứng dậy, bỏ lược xuống, thong thả đi tới trước bồn nước, múc nước rửa mặt.
- Ra ngoài một chuyến, đòi nợ.
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Đại Kiều lại bật cười, tú lệ thoát tục.
Trên mặt lão phụ nhân mang theo vẻ buồn rầu, van nài khuyên nhủ:
- Đại tiểu thư, chúng ta chính là đến Biện Lương để tị nạn, nước đục ở Kiến Khang Ngô Cung đừng chạm tới thì hơn. Nói một cách không dễ nghe thì Tôn Sách đó là phá thành trì, bắt đi hai vị tiểu thư, có cừu oán chứ không có ơn với Kiều gia chúng ta.
- Hắn là chết như thế nào, chết trong tay ai, đại tiểu thư thật sự không đáng phải mạo hiểm đi thăm dò.
- Tuy dân gian Đông Ngô có tin đồn, nói trong mộ Vu Cát đó, có chứng cớ Tôn Quyền giết huynh, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi.
Đại Kiều lườm bà ta một cái,
- Đừng nói nữa!
Đại Kiều đặt mông ngồi xuống ghế, trên mặt mang theo chút thẫn thờ. . .
Nếu không truy tra, chẳng phải là càng nhàm chán hơn à.
Nàng ta tức giận lại lên giường nằm, mông tròn eo nhỏ, đường cong kinh người, là vưu vật.
Từ phía dưới gối lấy ra một cái gương nhỏ, nhìn thấy "Tiểu đậu phụ" không ngờ ban ngày cũng ở trong phòng, lúc này Đại Kiều mới lộ ra một chút tươi cười, bắt đầu rình coi.
Nàng ta đã dần dần thích loại cảm giác này, bởi vì cái này có thể khiến nàng ta cảm thấy không quá nhàm chán nữa.
Trong gương, Lý Ngư đang thu thập đồ đạc, hắn muốn chạy trốn ư?
Đại Kiều vẫn chưa biết chuyện dỡ nhà, đương nhiên cho rằng Lý Ngư vì trốn tránh hai vạn quan "chơi gái" mà muốn ngay đêm trốn chạy.
Đại Kiều bĩu môi, hừ lạnh một tiếng:
- Xem ngươi có thể trốn đi đâu?
Lý Ngư chạm nơi này, nhìn nơi đó, trước kia còn không cảm thấy gì, lập tức phải chuyển đi, hắn phát hiện mình có chút không nỡ.
Thậm chí gạch trên mặt đất, hôm nay nhìn cũng rất đẹp, hận không thể nạy ra mang theo.
- Tiểu tử, Ngũ Hành Phương Thuật của ngươi có muốn tiến thêm một bước không?
Bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng như vậy, khiến Lý Ngư sợ tới mức cả người căng cứng, ngón tay đã tự nhiên bấm ra một quả cầu lửa.
- Ai!
Hắn nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trên xà nhà có một con hồ ly lông trắng đang nhìn mình chằm chằm.
- Là ngươi đang nói chuyện à?
Lý Ngư lui về phía sau một bước,
- Ngươi là yêu?
- Đúng vậy, nói chính xác thì là Yêu Vương.
Lý Ngư thầm nghĩ không xui xẻo như vậy chứ, hồ ly lông trắng vừa bị mình lấy gậy gõ bảy tám phát, còn chém mười tám đao, lại là một con Yêu Vương?
Cho dù không phải Yêu Vương, là yêu thì đều khó đối phó.
Yêu khác với quỷ, đại bộ phận quỷ là người thường chết mà âm hồn bất tán, mà yêu thì ít nhất đều là quái vật tu luyện mấy trăm năm, hơn nữa đều có bản năng thiên phú riêng.
- Ha ha, vị Yêu Vương đại ca này, tiểu đệ có mắt như mù, có chỗ nào mạo phạm, xin bỏ quá cho. Chúng ta cũng là không đánh thì không quen nhau.
Trong lòng hồ ly lông trắng thầm tính toán: Chờ ngươi trị thương cho bản vương xong, chúng ta lại tính nợ riêng.
Nó đi vài bước trên xà nhà, hỏi:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta, Ngũ Hành Phương Thuật của ngươi có muốn trở nên mạnh hơn không?
- Muốn.
Lý Ngư rất thành thật trả lời.
Hồ ly lông trắng rất hài lòng, gật đầu nói:
- Để ta giúp ngươi.
- Ngươi á?
- Sao, ngươi không tin à?
Hồ ly nhìn Lý Ngư, chậm rãi hỏi.
- Không phải không tin, chỉ là... Ta nói thẳng nhé, giữa chúng ta không có giao tình, còn có một chút hiểu lầm, vì sao ngươi muốn giúp ta?
Hồ ly lông trắng thầm nghĩ, tiểu tử này vẫn rất cẩn thận, nó nghiêm túc nói:
- Ta có một bằng hữu, nó bị một trận pháp rất lợi hại khiến cho tổn thương nguyên khí, ta giúp ngươi kỳ thật là vì muốn giúp nó, sau khi ngươi học thành, phải chữa thương giúp bằng hữu này của ta.
Lý Ngư nhìn nó với vẻ hoài nghi, Yêu Vương thấy mà trong lòng giật thót, nhe răng hỏi:
- Ngươi nhìn cái gì?
Mí mắt Lý Ngư nhướn lên, hỏi:
- Bằng hữu mà ngươi nói có phải là chính ngươi không?
- Ha ha ha, quả thực là chuyện nực cười nhất thiên hạ, thử hỏi tứ hải bát hoang, ai có thể khiến ta bị thương?
Nhớ lại mấy ngày trước, vừa cho nó mấy gậy, còn cắt mười tám đao, Lý Ngư cười khẩy trong lòng, thằng ôn này quả nhiên là rất khó bị thương, chủ yếu là vì da đủ dày.
- Ngũ Hành Phương Thuật này của ngươi, tuy uy lực bình thường, cũng không phải công pháp thượng thừa gì, nhưng mấy chục năm trước, lại có rất nhiều người học, hiện tại người biết càng lúc càng ít. Vận khí của ngươi không tồi, bản vương kiến thức rộng rãi, có ta giúp đỡ, ngươi lo gì không tu được Ngũ Hành Phương Thuật hoàn chỉnh.
Hồ ly lông trắng liếm liếm môi, nói:
- Nhất là Thủy linh chi lực, hơi có chút đạo hạnh, được bản vương tán thành, chính là Vu Cát đã chết ở Giang Đông.
- Lại Vu Cát?
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, cái tên này rất quen thuộc.
- Vu Cát chết trong tay Giang Đông Mãnh Hổ Tôn Sách, bị các tín đồ của hắn liều chết đoạt lại thi thể, vận qua sông, táng ở Đại Tống. Chỉ cần tìm thấy mộ của hắn, sẽ có cơ hội tìm được Ly Thủy Quyết.
Lúc này, trên thuyền hoa vịnh bắc Biện Hà, mắt Đại Kiều sáng lên.