Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Đại Tướng Quốc Tự đi ra, tâm tình của Lý Ngư mãi lâu sau vẫn không thể bình phục.

Chuyến đi tới quỷ thị lúc này, triệt để đảo lộn tam quan của hắn, trước tiên không nói tới Tả Từ điên điên khùng khùng đó, làm việc khôi hài cười mắng, hoang đường vô căn cứ, không ngờ đạo hạnh lại sâu như vậy.

Chỉ nói đủ loại cửa hàng trong quỷ thị, cùng với vẻ nho nhã lễ độ của người đi đường, chỉ có thể khiến hắn nghĩ đến một từ: Mặt người dạ thú.

Lục triều, thi thư lễ nghi, tài tử giai nhân, văn nhân mặc khách, có lẽ chỉ là khoác một tầng áo khoác hoa lệ.

Trương lão đầu một mực nói đại đạo, nhìn thì có vẻ không phải không ốm mà rên...

- Tiểu đậu phụ, ngươi nghĩ gì thế?

Đại Kiều chải tóc mai, nghiêng gáy ngọc nói:

- Có phải ngươi cũng hoài nghi lời nói của Tả Từ, ta luôn cảm thấy đây là một si hán điên khùng mà thôi.

Si hán là một từ mắng chửi người của Đại Đường, Đường Tống tiếp giáp, thương lữ thường xuyên kết giao, không ngờ Đại Kiều cũng học rất nhanh.

- Ta đang nghĩ Bạch Mao tùy tiện đánh cuộc một cái chính là mười vạn quan, có thể chơi tỷ tỷ năm lần.

- Muốn chết à?

Đại Kiều sắn tay áo, cánh tay ngọc trắng như tuyết giơ lên, làm bộ muốn đánh:

- Có tin ta...Ơ, đó là gì?

Lý Ngư thuận theo ánh mắt của nàng ta nhìn lại, chỉ thấy trên đường cái hình chữ thập của Biện Lương, một đội nhân mã chậm rãi cưỡi ngựa mà đi.

Bọn họ để bím tóc kiểu đuôi chuột rất khó coi, dáng người tráng kiện lại thấp bé, ngựa dưới chân lại to gấp hai lần ngựa Trung Nguyên, nhìn qua giống như cự thú.

Biện Lương Biện Lương đang vây quanh ngã tư đường, chỉ chỉ trỏ trỏ, trêu đùa vây xem, giống như đang nhìn một đám dã thú hiếm lạ.

Lý Ngư túm một văn sĩ trung niên phía trước, hỏi:

- Huynh đài, đây là ai thế?

Văn sĩ trung niên phe phẩy quạt, cười nói:

- Đây là Man tộc Bắc Cương, gọi là gì ý nhỉ... À Nữ Trinh tộc, muốn kết minh với Đại Tống chúng ta, cùng nhau tấn công nhà Liêu. Ngươi nhìn bọn họ kìa, tướng mạo xấu xí, thô bỉ không hiểu lễ nghi, vẫn đang nhìn quanh, e là Liêu Đông Bắc Cương chưa thấy bao giờ thấy thành trì phồn hoa như vậy, đúng là đáng buồn đáng cười.

Kỵ sĩ Man tộc Trên lưng ngựa, nhìn chung quanh, ánh mắt lạnh lùng không giống người sống. Mắt bọn họ thích híp thành một cái khe, nhìn qua thì hung ác dị thường.

Nghe nói Nữ Trinh chỉ có mấy bộ lạc ít ỏi, lại đánh cho Khiết Đan lãnh thổ rộng lớn không có sức hoàn thủ. Trước kia Đại Tống và Liêu thường xuyên giao chiến, có thù không đợi trời chung với nhau, lần này người Nữ Trinh đến kết minh, triều đình đã tuyên truyền khắp nơi, giống như Khiết Đan lập tức có thể bị mình tiêu diệt vậy.

Không ai coi trọng đám Nữ Trinh mọi rợ này, bởi vì nhân khẩu của bọn họ quá ít, là một tộc rất nhỏ mà thôi.

Trong lòng Lý Ngư có chút chua xót, nhìn bách tính Biện Lương tự đại, nhìn Man tộc trước mắt giống như nhìn khỉ, không hề đề phòng.

Đã tới lúc liên thủ với Kim diệt Liêu rồi à?

Không biết lịch sử của lục triều có bao nhiêu khác biệt với thời không của mình. Nhưng Lý Ngư không muốn nhìn thấy một hồi Tịnh Khang chi biến nữa, đáng tiếc, mình người nhỏ, lời nhẹ.

Tuy mang danh Hoàng Thành Ti, đáng tiếc chỉ là lâm thời, ngay cả biên chế chính thức cũng không có.

Lý Ngư thở dài một hơi, tiếp tục tiến về phía trước, Đại Kiều ở trên đường ồ một tiếng, vỗ trán nói:

- Ta phải về thuyền hoa, hôm nay phải vào trong cung.

- Sau khi đắc thủ, nhớ báo cho ta biết một tiếng.

- Biết rồi.

Đại Kiều xoay người bước đi, vẫy vẫy tay với Lý Ngư.

Lý Ngư nhìn bóng lưng của nàng ta, không nhịn được cười một tiếng, không ngờ Đại Kiều lại là một cô nương có tính cách hoạt bát như vậy.

Không biết Tiểu Kiều thế nào.

Trong ngõ Lộc Nhi, sắp di dời, trên đường có thể dễ dàng phân biệt ra người nào là cư dân của ngõ Lộc Nhi.

Phàm là người mặt ủ mày ê đều là cư dân ngõ này, những người này không biết đang ở trong lòng mắng Hoàng đế chó má bao nhiêu lần.

Có một số đại hộ nhân gia đã bắt đầu chuyển nhà, trên đường toàn là xe ngựa.

Thường ngày đi mười lăm phút là tới nhà, Lý Ngư lại miễn cưỡng đi mất nửa canh giờ, mới từ cửa ngõ về tới nhà.

Đẩy cửa đi vào, hồ ly lông trắng cười dài nhìn hắn,

- Ngươi đã vào quỷ thị, ta có thể ngửi được mùi thối của quỷ thị trên người ngươi.

- Bạch Mao tiền bối, ngươi nợ người ta mười vạn quan, sao không nói rõ trước.

Lý Ngư tức giận nói.

- Mười vạn quan chỉ là chuyện nhỏ, có gì mà nói.

Bạch Mao giở ra bộ dạng hoàn toàn khinh thường mười vạn quan, giống như một khoản lớn này đối với hắn mà nói thì là không đáng một xu.

Nếu không phải hắn ăn trộm gà bị bắt, Lý Ngư cũng tin rồi.

- Ài, hôm nay có gặp Tả Từ rồi, nhưng hắn làm việc điên khùng, không giống như người bình thường, không biết có đáng tin hay không.

- Ngươi yên tâm đi, hắn khẳng định biết mộ của Vu Cát ở đâu.

- Ơ, Bạch Mao tiền bối, sao trên đầu ngươi lại có thêm một cái u.

Lý Ngư vui sướng khi người khác gặp họa hỏi.

Thứ gợi đòn như vậy, bị người đánh cũng không có gì là lạ.

Bạch Mao lườm hắn một cái, không chịu nói nguyên nhân, lúc này Tiểu Kim Liên bưng một chén canh tiến vào, che miệng cười nói:

- Hồ ly tiền bối ở trong sân muốn ăn cây mây khô Lý Ngư ca ca trồng, cắn gãy mất một cái răng thì không nói, còn bị một hòn đá đuổi theo đánh cho u đầu.

- Nói bậy, rõ ràng là lực lượng tương đương, nếu không phải bản vương bị thương, hòn đá rách này...

Lý Ngư bĩu môi, tức giận nhìn hắn,

- Đó là di vật của lão hữu ta, y bát của sư phó Liên nhi, ngươi cũng muốn ăn, có còn nhân tính không?

- Bản vương cũng không phải người, vì sao phải có nhân tính?

Bạch Mao kiêu ngạo gân cổ, đúng lý hợp tình nói.

Lý Ngư lười chẳng muốn lắm lời với hắn, đi đến trong vườn, nhìn cây mây khô của mình.

Vẫn là bộ dạng cũ, khô quắt cả ra, không có một chút màu xanh lục. Trên người nó, cũng không lấp lánh sáng, nhìn thế nào cũng giống cây mây khô bình thường tới không thể bình thường hơn.

Lý Ngư cũng chưa từng nghe Trương lão đầu nhắc tới thứ này, càng chưa thấy hắn dùng. Trương lão đầu cũng là Ngũ Hành Linh Căn, nhưng mỗi một loại đều rất yếu, cho nên tuy hắn một mực tu luyện, nhưng uy lực lại rất có hạn.

- Ài, lúc nào có thể nẩy mầm thì tốt quá.

- Khanh khách khanh khách...

Hồ ly lông trắng ôm bụng lăn ở trong sân, ngửa tới ngửa lui,

- Ngươi muốn thứ này nẩy mầm á? Ha ha ha ha.

- Tiền bối, thứ này có gì?

Bạch Mao lăn một vòng rồi đứng dậy, nghiêm túc nói:

- Ngươi có biết thì cũng không ích lợi gì, chỉ sợ sau khi biết rồi lại sợ tới mức ngay cả nhìn cũng không ngủ được.

- Vậy ngươi đừng nói nữa.

Lý Ngư ôm trán, cảm thấy đau đầu.

Vốn cho rằng Trương lão đầu tìm phiền phức tới cho mình, ai ngờ bản thân Trương lão đầu chính là một phiền phức lớn.

Đạo hạnh của mình không cao, nhưng người đụng phải toàn là hạng khó chơi.

Bạch Mao nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi tính khi nào thì động thủ? Tiểu Kim Liên ở trước mặt, tò mò hỏi:

- Làm gì thế?

- Khụ khụ!

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, nói:

- Người lớn nói chuyện, trẻ con lại cứ đứng ở bên cạnh nghe, mau về phòng luyện công đi.

Tiểu Kim Liên ủ rũ về tiểu lâu của mình.

Lúc này Lý Ngư mới nói:

- Để Đại Kiều tỷ đi làm.

- Nữ nhân đó rất ngốc nghếch, có thể làm được không?

Lý Ngư cũng có đồng cảm,

- Nàng ta không được thì ta lại ra tay.

- Thôi đi, ngươi còn không bằng nàng ta.

Lý Ngư tức tới ngứa răng, Bạch Mao này quả thật rất khiến người ta ghét.