Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bóng đêm mông lung, trăng sao thưa thớt.

Lý Ngư rời giường sớm, ăn mặc chỉnh tề, phải tới cung thành Đại Tống điểm mão rồi.

Hắn tính mình chắc cũng phải đi một hai lần, không cần thiết phải kiếm chuyện, cứ tới sớmthì tốt hơn.

Từ nhà đi ra, nhìn ngõ Lộc Nhi vắng vẻ, Lý Ngư thở dài một hơi.

Nơi này không còn, không biết đi đâu tìm chỗ thích hợp.

Thành Đông Kinh nhân khẩu đông đúc, phòng xá san sát, cao thấp rộng hẹp giao nhau, kiến trúc vô cùng rậm rạp, có thể nói là tấc đất tấc vàng.

Lý Ngư bấm một Khinh Thân Phù, tới thẳng ngự nhai, đến trước lầu Tuyên Đức năm cửa đặt song song, nguy nga tráng lệ nghiệm chứng thân phận, ngồi trong sân nhỏ, có một nội thị bưng lên một ly trà.

Lý Ngư cười nói:

- Cám ơn.

Tiểu nội thị hầu hạ người khác chắc là lần đầu tiên được cám ơn, thụ sủng nhược kinh mỉm cười một tiếng rồi rủ tay ra ngoài.

- Đoán mệnh huynh, không ngờ lại tới sớm như vậy.

Đại hòa thượng tự xưng Như Lai chậm rãi tiến vào, nhìn thấy Lý Ngư thì mặt đầy kinh ngạc.

Hắn tự cho là dậy đủ sớm rồi, không ngờ người này còn cẩn thận hơn hắn.

Lý Ngư lười chẳng muốn chấp nhặt với hắn, đoán mệnh mình cũng không phải chưa từng làm, cứ kệ bọn họ muốn gọi thế nào thì gọi.

Hắn nhấp một ngụm nước trà, ngồi trong phòng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như lão tăng nhập định, quyết định trong những ngày ở đây, không nói gì cũng không làm gì.

Nói nhiều ắt sơ hở, ở loại địa phương này, nhiều lời không phải là chuyện tốt.

Đại hòa thượng ghé tới, cười nói:

- Đoán mệnh huynh, vì sao ngươi không bấm ngón tay tính toán xem hôm nay chúng ta có chuyện gì hay không.

- Chỉ mong là không...

Lý Ngư mắt cũng không mở, nói khẽ.

Như Lai đi tới đi lui trong phòng, nhìn nơi này, ngó nơi đó, một khắc cũng không ngồi yên, không có chút bộ dạng của người xuất gia.

- Đoán mệnh huynh, ngươi bắt bao nhiêu quỷ rồi?

- Chưa từng gặp...

- Vậy ngươi tới thế nào?

- Không biết...

- Ngươi chắc không phải là hộ quan hệ chứ?

...

Đại hòa thượng xem hết đồ trong phòng một lượt, nhàm chán đi quanh trước mặt Lý Ngư, hỏi không ngừng.

Thanh âm của Hòa thượng này giống như ruồi nhặng, khiến Lý Ngư tâm phiền ý loạn.

Hắn nhăn mày, một cỗ bực bội khó hiểu từ đáy lòng trào ra, nắm quyền đầu, vỗ lên bàn.

Đột nhiên, một cỗ cảm giác không rét mà run từ trong đầu hắn truyền đến, một thoáng bình tĩnh khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.

Mình không phải người dễ giận như vậy.

Đảo mắt, chỉ thấy trên mặt đại hòa thượng lộ ra nụ cười quỷ dị, Lý Ngư cười khẽ với hắn một cái, nhắm mắt lại, hai tai không bị đại hòa thượng ảnh hưởng nữa.

- Thiếu chút nữa thì trúng bẫy con lừa ngốc này rồi.

Lý Ngư thầm hừ lạnh một tiếng, lão hòa thượng này không có hảo tâm, hắn tuyệt đối là có pháp thuật mê hoặc lòng người.

Vừa rồi mình hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc, loại cảm giác này kỳ thật là rất đáng sợ, rất nhiều người thường thường sẽ không nghĩ sâu, chỉ coi là xung động nhất thời.

Đại hòa thượng thấy hắn nhìn thấu mình, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, không nói nữa.

Lý Ngư bình tâm tĩnh khí, nhớ lại cảm giác vừa rồi, đột nhiên sinh ra một ý tưởng: Nếu ta sinh ra tâm ma, sẽ là bộ dạng gì?

Trương lão đạo từng nói với mình, tâm ma chính là 'Chướng', có điều chỉ là một trạm kiểm soát, vượt qua rồi sẽ là trời cao biển rộng, không qua được thì hậu hoạn vô cùng.

Khi ở đồi Hoàng Nê, mình bị viên quái thạch đó ảnh hưởng, suýt chút nữa thì sinh ra tâm ma.

Lần này bị con lừa ngốc tính toán, cảm giác cũng không khác lắm, chỉ có điều một cái là tham dục, một cái là giận dữ, tham dục lần đó mãnh liệt hơn.

Nếu không phải nhờ vào cây mây khô, mình căn bản không có biện pháp chống lại, chỉ sợ sẽ luân lạc thành một quái vật cả đầu óc toàn là tham lam và dục vọng.

Mình vốn không quen biết với con lừa ngốc này, vì sao hắn lại muốn hại mình?

Lý Ngư đã khôi phục lại hoàn toàn mở mắt ra, cười nói:

- Đại sư, vẫn chưa thỉnh giáo đại sư từ đâu tới đây.

- Ồ? Đoán mệnh huynh đúng là quý nhân hay quên chuyện, bần tăng đến từ Giang Nam.

Lý Ngư híp mắt, cười nói:

- Giang Nam ư? Nơi tốt.

- Cũng không thể so với Biện Lương.

Đại hòa thượng lập tức bình thường trở lại, ngón tay Lý Ngư bấm một cái, một đạo hơi nước quấn quanh, cười nói:

- Giang Nam được xưng là vùng sông nước, đại sư có từng thấy hơi nước tinh thuần như vậy chưa?

Sau khi nói xong, hắn sử dụng hơi nước, chậm rãi tới gần hòa thượng.

Hòa thượng cười ha ha, cả người chấn động, tuyên phật hiệu, kim quang tỏa ra, tất cả hơi nước đều tiêu tán.

Lý Ngư bất động thần sắc, trong tay nhẹ nhàng chuyển động chén trà, nước trà chậm rãi hội tụ thành một con rắn nước nhỏ, từ dưới đất bò về phía đại hòa thượng.

- Ơ, rắn ở đâu ra thế?

Đại hòa thượng vươn tay ra bắt lấy chỗ bảy tấc của rắn nước trong suốt, rắn nước rào một tiếng, tán thành vô số giọt nước rất nhỏ, lập tức ngưng tụ thành băng trận giống như sợi tóc, đâm tới mắt của đại hòa thượng.

- Đoán mệnh huynh, thủ đoạn đẹp mắt lắm, không bằng theo ta tới Giang Nam, làm bằng hữu nhé?

Đại hòa thượng cười, băng châm đánh vào mắt hắn, hai mắt hòa thượng chợt lóe tinh quang, không rụng lấy một sợi tóc.

Lý Ngư dùng là thủy linh có tính tấn công không mạnh, cố ý làm tê liệt hắn, chính là chờ cơ hội này.

Khi hắn cười ha ha, hai người đất lập tức trói lấy cổ chân hắn.

Trên người người đất có mấy chữ triện lấp lánh ánh sáng kỳ dị, tứ chi quấn nham thạch nóng chảy, phát ra sóng khí nóng rực.

Khi tập trung được toàn bộ sự chú ý của đại hòa thượng tới trên chân, trên xà nhà, một Lý Ngư gỗ thu nhỏ lại mấy chục lần, chỉ bằng con kiến, lặng lẽ từ cửa sổ trèo lên trên cây ngoài cửa sổ.

Mộc nhân ôm thân cây, thân thể chậm rãi biến mất, dung nhập vào trong cây.

Sắc mặt đại hòa thượng trở nên ngưng trọng, cố chịu cảm giác nóng, nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi là ta không đúng, bần tăng xin lỗi ngươi. Tối nay chúng ta có chuyện quan trọng phải làm trong hoàng cung, chỉ cần ngươi khoanh tay đứng nhìn, cứ coi như Giang Nam Minh Giáo chúng ta nợ ngươi một cái nhân tình.

Lý Ngư cảm thấy hòa thượng đang kiềm chế, mình đã dùng ra Hậu Thổ Quyết mạnh nhất, nhưng vẫn không thể đả thương được đến hắn. Hơn nữa đại hòa thượng còn lôi ra Minh Giáo để uy hiếp mình, sở dĩ hòa thượng này không đả thương người, là vì hắn sợ đả thảo kinh xà, chẳng trách hắn lại dùng công kích tinh thần, thì ra là sợ mình làm hỏng chuyện của hắn.

Nếu mình có chút khinh thường, đã bị hắn hại thành đồ ngốc rồi. Thủ đoạn ác độc như vậy, coi mạng người như cỏ rác, bất kể hôm nay hắn muốn làm gì, cho dù hắn có thành công, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Trong đầu Lý Ngư chuyển động nhanh chóng, lúc này, nếu gọi người của Hoàng Thành Ti, ở ngay tại chỗ vạch trần đại hòa thượng, chỉ sợ là không kịp, còn dễ khiến hắn chó cùng rứt giậu, bị hắn giết.

Nếu tu thành Ly Thủy Quyết, có lẽ có thể đánh một trận.

- Đâu có, chuyện không liên quan tới mình thì mặc kệ, ta luôn không thích gây chuyện thị phi.

Lý Ngư thu hồi người đất, mặt đất khôi phục như lúc ban đầu, có điều trong lòng hắn lại trở nên cảnh giác hơn.

Lời Hòa thượng này nói, nếu mình tin nửa câu, chính là chết không đáng tiếc. Hơn nữa Trương lão đầu sớm đã nói, loại như Lý Ngư mà bị người ta đánh cho một chưởng, nếu không kịp thời trả lại, kiểu gì cũng ngủ không ngon.

Huống chi con lừa ngốc này thiếu chút nữa thì làm hỏng đạo tâm của hắn.

Hai người nhìn nhau, giống như không có chuyện gì, ăn ý cúi đầu uống trà.

Lúc này nếu có người tiến vào, sẽ không phát hiện ra chút khác thường, nhưng hai người trong gian phòng này đã tiến hành một lượt đánh nhau sinh tử.

Chính là loại hơi vô ý chút sẽ chết người.

Lý Ngư nhấp một ngụm trà, nhìn đại hòa thượng đã biến sắc, xoay chén cười nói:

- Đại sư, ta đang uống giải dược, còn ngươi đang uống gì?