Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Ngư học được một chiêu từ Ngô Dụng, nhịn hại người rất lâu rồi, khi ở khách sạn có được bột phấn của thi thể sơn quỷ, giấu ở trên người chờ đợi ngày này.

Đại hòa thượng cũng đã cảm thấy thân thể không thích hợp, hắn nhìn Lý Ngư, mắt chậm rãi biến thành màu đỏ thẫm.

Sắc mặt Lý Ngư vẫn như thường, nhưng trong lòng cũng có chút sợ hãi, ánh mắt của người này quá đáng sợ.

Không phải hắn sợ, cũng không phải phẫn nộ, mà là đỏ rực đơn thuần. Một chút hơi nước nhỏ tới không thể nhìn thấy từ đầu ngón tay hắn chảy ra, khí chất cả người đại hòa thượng bỗng biến đổi, sau một thoáng, hắn không ngờ lại mỉm cười:

- Tính toán hay lắm, ta không ngờ lại khinh thường ngươi. Nếu ngươi chịu gia nhập Minh Giáo ta, ta nguyện ý ở trước mặt Minh Tôn ủng hộ ngươi làm hộ pháp.

Lý Ngư không ngờ người này trở nên đứng đắn lại rộng lượng như vậy, không hề bận tâm mình hạ độc đối với hắn, nghĩ đến đầu tiên không ngờ là lôi kéo nhân tài cho Phương Tịch.

Khi hắn nói ra, Minh Giáo Lý Ngư liền biết, đây là người của Giang Nam Phương Tịch.

- Giang Nam quá xa, tại hạ tạm thời không có ý đó.

Lý Ngư đã làm tốt chuẩn bị liều một phen.

Đại hòa thượng cười nói:

- Vậy cũng không sao, tâm cơ gặp biến của ngươi rất thượng thừa, tuy bản sự thấp kém, nhưng còn nhiều thời gian. Nếu tương lai ngươi nghĩ thông suốt, tới Giang Nam tìm ta, ta chính là Bảo Quang Như Lai Đặng Nguyên Giác.

Thì ra là hắn...

Lý Ngư không khỏi thầm toát mồ hôi vì hành vi nguy hiểm vừa rồi của mình, Bảo Quang Như Lai Đặng Nguyên Giác, là Quốc sư dưới trướng Phương Tịch, một trong bốn đại nguyên soái, từng đánh năm mươi hiệp mà không phân trên dưới với Lỗ Trí Thâm.

Lỗ Trí Thâm thì Lý Ngư chưa gặp bao giờ, nhưng Dương Chí đã lợi hại như vậy, chắc những người này cũng không thể kém được.

Khi hai người đấu pháp, trên bầu trời bên ngoài, đột nhiên xuất hiện một trận pháo hoa sáng rực.

Trong hoàng cung, khắp nơi đều là thanh âm đánh nhau, các đại nội thị vệ la hét tập kết tới nội cung, muốn bảo vệ Hoàng đế.

Minh Giáo sắp khởi sự rồi, không ngờ muốn đại náo hoàng thành Tống Quốc, Lý Ngư ngồi yên tại chỗ, không dám động đậy.

Đặng Nguyên nhìn hắn một cái, cười nói:

- Nhớ kỹ lời nói của ta, ta tùy thời ở Giang Nam chờ ngươi.

Sau khi nói xong, hắn tế ra một cây thiền trượng, cất bước ra ngoài.

- Hai người các ngươi đừng lộn xộn, bên ngoài...

Phiên tử của Hoàng Thành Ti còn chưa nói hết, đã bị thiền trượng của Đặng Nguyên đánh bay, cả người bị đánh ra một cái lỗ lớn.

Sau đó hắn vung thiền trượng, lần này thanh thế lớn hơn, đánh nát toàn bộ tường viện, đá to đều hóa thành bột mịn, bụi đất tràn ngập, Đặng Nguyên thấy thân ảnh to béo rất nhanh đã biến mất.

Trên bầu trời, có người bắn ra chín đạo hỏa tiễn, hóa thành quả cầu lửa, treo trên không trung không rơi. Từ trong chín quả cầu lửa, phóng ra vô số ngọn lửa, phân tán trong hoàng cung Đại Tống.

Trong hoàng cung có người lăng không bay lên, một người bộ dạng giống như đạo sĩ, đánh tắt chín quả cầu lửa. Các thị vệ cất tiếng hoan hô, xem ra người này là nhân sĩ thủ hộ hoàng cung của Đại Tống.

Lập tức có người của Minh Giáo, đánh nhau với hắn. Trong không trung phi kiếm pháp bảo, kiếm khí hỏa quang...Hay cho một hồi loạn chiến!

Lúc này Lý Ngư mới dám động, mồ hôi lạnh thấm đẫm toàn thân.

Nhớ lại đồi Hoàng Nê, Lý Ngư lau trán,

- Đây mới là hạng vong mệnh tạo phản, hung uy ngập trời, dũng mãnh không sợ chết, so với bọn họ, cái gọi là Thất Tinh ở đồi Hoàng Nê quả thực chính là hạng sâu mọt.

Trong hoàng cung đại loạn, liên tưởng tới đoạn thời gian trước, Bắc Đấu Ti đột nhiên đánh mất Yêu Vương.

Tất cả dường như đều được xâu chuỗi, có người chủ mưu đã lâu, đại náo Đông Kinh.

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, hoàng cung rối loạn. . . Cơ hội của mình tới rồi.

Trải qua đấu pháp vừa rồi, hắn càng lúc càng khát vọng đối với Ly Thủy Quyết, cường giả của thế giới này quá nhiều, không thể cứ sống một cách không có lý tưởng mãi được. Một lần hai lần thậm chí ba lần, đều có thể có vận khí tốt, nhưng chỉ một lần không tốt, chính là không có cơ hội nữa.

Hắn cắn răng một cái, tung người bay lên, thuận theo cửa sổ mà ra, lặng lẽ lẻn tới cấm cung Đại Tống.

Trận đại loạn này cung cấp cho hắn sự yểm hộ tốt nhất, hậu cung thường ngày thủ bị sâm nghiêm, các thị vệ đều được điều động đi bảo hộ Hoàng đế, lẳng lặng ở trên cây trốn gần thời gian một nén hương, Lý Ngư mới nắm lấy cơ hội hai đội cấm quân đi tuần rời khỏi, lẻn vào sâu trong cấm cung.

Hoàng cung đại nội khác với nhà giàu hào môn, từng cung điện nguy nga, mái cong góc sừng, nhìn qua đều rất giống nhau, muốn từ trong đó tìm ra chỗ của Hoàng hậu, tuyệt không phải là một chuyện dễ dàng.

Lý Ngư không biết người của Minh Giáo hiện tại thế nào rồi, nói chung có cả đống thị vệ đang la hét không ngừng tới tẩm cung Hoàng đế trợ giúp, không cần nghĩ cũng biết mục tiêu của bọn họ chính là đương kim Thiên tử Triệu Cát.

Hắn hơi dừng lại một chút, mắt đảo quanh, từ trên cây vốc ra mộc linh, thuận tay chế thành một cái mặt nạ gỗ, đeo lên trên mặt.

Mặt nạ này che cả khuôn mặt, không mày không miệng, chỗ mắt là hai cái khe nhỏ, chỗ chóp mũi cũng chỉ lộ ra hai lỗ nhỏ.

Lý Ngư kiên nhẫn chờ đợi lại qua thời gian nửa nén hương, một tiểu thái giám lén lút chạy tới, trốn dưới đại thụ, oán hận mắng:

- Bảo ta đi tra xét tin tức, chẳng phải là muốn mạng của ta à? Ta đây cứ không đi đấy, trốn dưới tàng cây này, chờ các thích khách đi rồi, trở về nói bừa là được.

Lý Ngư không nhịn được cười một tiếng, tiểu thái giám này vẫn rất cơ trí, chắc là ở hậu cung có người muốn hắn đi xem an nguy của Hoàng đế.

Hắn từ từ trượt xuống, vươn tay ra bịt miệng mũi tiểu thái giám, trầm giọng nói:

- Tẩm cung của Hoàng hậu đi như thế nào, ngươi chỉ có một lần cơ hội, nói sai là chết.

Tiểu thái giám sợ tới mức hồn bất phụ thể, không nói ra lời, Lý Ngư hơi thả lỏng tay, tiểu thái giám run rẩy nói:

- Thuận theo con đường này tiến về phía tây, chính là tẩm cung của Hoàng hậu.

Lý Ngư một chưởng đánh ngất hắn, cười nói:

- Nếu ngươi không bị thương một chút, sau khi trở về khẳng định cũng bị trị tội, để ta giúp ngươi.

Hắn vươn tay ra lăng không vạch một cái, trên người tiểu thái giám xuất hiện mấy vết thương nhìn qua thì rất nghiêm trọng, nhưng lại không tổn hại tới da thịt trong cơ thể.

Thuận theo đường tiểu thái giám chỉ, Lý Ngư dùng thổ độn, chậm rãi đến một cung điện.

Hai người đất từ dưới đất chui lên, bản thân Lý Ngư thì nhảy lên trên cây, khống chế người đất đi vào.

Thuận theo ánh mắt của người đất, chỉ thấy trên thượng viết ba "Khôn Ninh Cung", trong lòng Lý Ngư mừng rỡ, quả thật là tẩm cung của Hoàng hậu.

Trong cung trống không, đại bộ phận cung nữ và thái giám vây quanh Hoàng hậu không biết trốn đi đâu rồi. Mấy người còn lại thì tụ cùng một chỗ, run run rẩy rẩy.

Người đất cuối cùng cũng mò được tới giường phượng của Hoàng hậu, Lý Ngư đến gần một chút, tung người nhảy vào.

Một cái màn giường màu vàng đỏ chùm lên giường phượng. Lý Ngư thầm nghĩ chung quanh đây khẳng định có tủ quần áo, lấy được quần lót áo ngực rồi mình sẽ lập tức bỏ chạy.

Mở tủ, quả nhiên có quần áo lót, Lý Ngư mừng rỡ, thuận tay cầm lấy mấy cái.

Đột nhiên, trên giường truyền đến một rên ngây thơ non nớt... Lý Ngư giật nảy mình, nhưng lúc này muốn trốn thì đã không kịp, đành phải trốn ra sau màn, đứng sát vào.

Màn giường bị người ta mở ra, để lộ khuôn mặt của một thiếu nữ, nàng ta vừa tỉnh ngủ, tóc dính vào thái dương, trên mặt mang theo vẻ ửng hồng, môi hồng răng trắng liễu non hoa đẹp.

- Người đâu, mẫu hậu đâu rồi?