Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khi trong cung đại loạn, vì tập trung nhân thủ, bảo hộ hậu cung quý nhân, mọi người đều chen đến tẩm cung của Thái Hậu.

Tiểu cô nương này ở trên giường phượng của Hoàng hậu, có lẽ là bị người ta bỏ quên, tỉnh tỉnh mê mê ngủ dậy, không thấy người hầu hạ bên cạnh, vốn đang nghi hoặc.

Lại thấy trong màn che có một người không mặt đang đứng, tai mũi miệng đều không có, không khỏi kinh hô thành tiếng, sợ tới mức thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.

- Yêu quái!

Lý Ngư lắc mình tiến lên, bịt miệng nàng ta lại, nói:

- Ta không phải yêu quái, ta là một người tốt, đừng kêu.

Lý Ngư chậm rãi buông tay, để tránh cho hiểu lầm trở nên sâu hơn, đáng tiếc, trong tay hắn vẫn cầm quần áo lót của mẫu hậu người ta, thế là tiểu cô nương lại càng sợ hơn, mang theo vẻ nức nở nói:

- Yêu quái, thịt của ta ăn không ngon đâu, ngươi đừng ăn ta được không?

- Tặc nhân lớn mật, còn không buông Đế Cơ ra!

Bỗng nhiên, trong tai truyền đến một thanh âm, Lý Ngư nhìn quanh một vòng, không thấy một bóng người. Không khỏi kinh hãi vạn phần, mồ hôi ứa ra như tương.

Lúc này hắn cũng chỉ có thể diễn giả thành thật, bắt tiểu cô nương làm con tin.

- Giấu đầu lòi đuôi, ra vẻ cao thủ?

Lý Ngư nghiêm giọng nói:

- Mau tránh đường, bằng không ta sẽ giết nàng ta.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, trên tay chỉ có một con tin như vậy, đương nhiên nếu thị vệ ngầm này nhẫn tâm một chút, Lý Ngư cũng sẽ không xuống tay với một tiểu cô nương vô tội như vậy được.

- Ngươi dám!

Nhìn ra được người này rất để ý tới tiểu Đế Cơ trong tay Lý Ngư, hắn hơi có chút tự tin, không tìm kiếm thân ảnh của người này nữa, ôm lấy tiểu Đế Cơ chậm rãi bước ra ngoài.

Càng nhìn xung quanh lại càng chột dạ, mắt không nhìn nghiêng, lại đang cảm giác gió thổi cỏ lay ở chung quanh.

Hai người đất ở dưới chân hắn, quay đầu trái phải, cùng đi với hắn.

- Ngươi thả ta ra, ta bảo phụ hoàng ban cho ngươi rất nhiều rất nhiều tiền, được không...

Lý Ngư không rảnh bận tâm tới nàng ta, tiểu Đế Cơ không an phận vặn vẹo trong lòng hắn, chân thỉnh thoảng lại đá Lý Ngư một cái.

Đột nhiên, ngực hắn tê rần, Lý Ngư cúi đầu nhìn một cái, một sợi tóc mềm cắm trước ngực hắn, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không phát hiện ra được.

Sợi tóc chui vào thân thể, làm tổn thương đến lá phổi, nếu không phải Lý Ngư phát hiện nhanh, lúc này đã khuấy nát tim hắn rồi.

Lý Ngư chỉ cảm thấy một đạo khí kình cổ quái dọc theo mạch lạc hướng thẳng tới tim, vận lên công lực toàn thân cũng chỉ có thể làm chậm lại một chút. Trong lòng Lý Ngư khẽ động, nằm xuống đất không nhúc nhích.

- Tặc tử vô lại, dám tiết độc Đế Cơ, chết một vạn lần cũng không hết tội.

Người trốn trong chỗ tối cuối cùng cũng đi ra, đầu tóc hắn trắng xóa, đã tới tuổi xế chiều, da trên mặt khô héo, mọc đầy đốm mồi.

Chẳng trách không chịu lộ diện, chắc là lão thái giám không sống được bao lâu nữa, tuy tóc của hắn sắc bén, nhưng tuổi này đã gần đất xa trời, một kích của mình là có thể lấy mạng hắn.

Lão thái giám chỉ cho rằng Lý Ngư đã chết, cười cười tiến lên muốn cứu Đế Cơ,

- Điện hạ chớ sợ, lão nô tới cứu ngài.

Tiểu Đế Cơ đã khóc tới hai mắt sưng đỏ, ra sức lắc đầu, lão thái giám cho rằng nàng ta là sợ quá, an ủi nói:

- Điện hạ đừng sợ, tặc nhân đã bị đánh chết rồi.

- Đừng tới đây...

Tiểu Đế Cơ cắn môi, đột nhiên la lớn.

Lão thái giám ngẩn ra, chỉ thấy hai người đất quấn lấy hai chân hắn, khiến hắn một bước cũng không đi được.

Lý Ngư ra sức kéo một cái, chậm rãi rút sợi tóc ra, vận mấy vòng nội tức làm tan bài trừ chúng ra, chỉ là bọng máu trong phổi càng lúc càng nhiều, không khỏi ho khan một tiếng, một tia máu từ khóe miệng tràn ra.

Hắn nhìn lão thái giám, mình đã không có thời gian để tiêu hao ở đây, tiểu Đế Cơ vốn sợ tới mức hồn bất phụ thể, cả người run rẩy, lúc này lại cố lấy ra hết dũng khí, chắn ở phía trước lão thái giám,

- Đừng thương tổn tới hắn.

- Điện hạ đi mau, lớn tiếng kêu cứu, mặc kệ lão nô.

Lý Ngư nhìn một màn này, đột nhiên cười, thân ở địa vị cao, lại có lòng thương hại, sống chết trước mắt rồi vẫn có thể che chở cho người khác, đây chẳng phải là một người chí chân chí thiện ư?

Hắn không nói gì ôm lấy Đế Cơ, cũng mặc kệ lão thái giám, dùng một Khinh Thân Phù cộng thêm thổ độn, bỏ chạy ra ngoài cung.

Lúc này đánh nhau lợi hại nhất chính là cung điện chỗ Hoàng đế ở phía bắc, Lý Ngư đi ngược lại, chạy về hướng nam.

Lão thái giám trợn mắt nhìn hai người đất đột nhiên biến mất, tuy hai chân khôi phục tự do, lại không biết đuổi theo hướng nào.

Hắn bất lực ngồi bệt dưới đất, khóc không thành tiếng:

- Mậu Đức điện hạ, cho dù là tới chân trời góc biển, lão nô nhất định phải cứu được ngài về.

Đại chiến Hoàng cung vẫn đang tiếp tục, đi được rất xa, Lý Ngư vẫn có thể cảm nhận được linh lực hỗn độn trong không khí đang phun trào.

Rất nhanh, ở phía đông hoàng cung, từng đạo linh quang ập tới.

Bách tính trong Thành Biện Lương đều ở đầu đường hoan hô không ngừng, bọn họ đã biết, có tặc nhân tập kích hoàng thành.

Hiện giờ là Thần Tiêu Cung xuất thủ, tặc nhân không có chút cơ hội.

Lý Ngư trở lại tòa nhà, ném Đế Cơ vào trong phòng, dặn Tiểu Kim Liên:

- Trông chừng nàng ta, khát thì cho chút nước.

Bạch Mao Đột nhiên xuất hiện bĩu môi:

- Ngươi tưởng là cho gà ăn à?

Tiểu Kim Liên nhìn thấy khóe miệng Lý Ngư có máu, khiến nàng ta sợ tới mức hoa dung thất sắc hỏi:

- Lý Ngư ca ca, ngươi...

Lý Ngư xua tay, nói:

- Ta không có thời gian, phải lập tức tới quỷ thị, lần này không tìm được Ly Thủy Quyết, mạng cũng khó bảo đảm.

Bạch Mao cũng phát giác ra hắn bị thương không nhẹ, vội vàng nói:

- Ngươi không thể chết được, ngươi cố chống đỡ tới lúc trị thương xong cho ta rồi hẵng chết.

Lý Ngư tức giận lườm hắn một cái, cũng không biết là hắn nói với ai, hướng vào trong không khí nói:

- Ta biết ngươi thể nhìn thấy, còn không mau tới đi cùng ta.

Rất nhanh, cửa phòng khẽ động, Đại Kiều thần sắc hớt hải tiến vào.

- Tiểu đậu phụ, tự ngươi lấy được rồi à? Đúng là không biết xấu hổ...

Lý Ngư gật đầu, nói:

- Bị thương không nhẹ, hiện tại ta phải đi rồi, ngươi cõng ta.

- Ngươi nằm mơ đi.

- Vậy thì chịu thôi.

Bạch Mao ở bên cạnh châm ngòi thổi gió,

- Giờ là lúc nào rồi, muốn tới mộ Vu Cát còn để ý tới cái này?

Đại Kiều tức tới thở hồng hộc, lại thấy hắn hơi thở mong manh, mặt như giấy vàng, quả thật bị thương không nhẹ, cắn răng một cái giậm chân mắng:

- Thì đi!

Lý Ngư tựa vào lưng Đại Kiều, cảm thấy rất mềm mại thoải mái, một mùi thơm quanh quẩn, Bạch Mao cũng đi theo phía sau.

- Ngươi không sợ à?

- Xảy ra chuyện lớn như vậy, đám điểu nhân của Bắc Đấu Ti khẳng định đều tới hoàng cung rồi, ta sợ gì nữa.

Đại Kiều vung ra một đoạn vải, hai người một cáo rất nhanh liền tới Đại Tướng Quốc Tự, được người ta đưa tới thiện phòng.

Ngộ Thanh cười bảo:

- Hai vị thí chủ lại tới à.

Đại Kiều ném bạc ra, Ngộ Thanh cười dài dẫn bọn họ tới cửa, thang gác mở rộng, Bạch Mao bước nhanh vào.

Đại Kiều cõng Lý Ngư, theo sát phía sau, có Bạch Mao dẫn đường, cũng không cần dùng bản đồ nữa, rất nhanh đã tới nhà nhỏ kỳ quái của Tả Từ.

- Lão hữu, mau mở cửa, ta tới rồi.

Trong cửa sổ thò ra một cái đầu bạc, vỗ tay cười nói:

- Quá tốt, ngươi cuối cùng cũng chịu đến trả tiền rồi.