Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phương Tịch tự nhủ, đôi mắt hắn thoáng tỏa sáng. "Ta cũng không phải là kỳ tài luyện võ, nhưng vừa rồi vậy mà dễ dàng nắm giữ khí huyết lưu động trong thân thể. Xem ra do thế giới này có thiên địa linh khí nồng đậm nên khiến cho tiến độ luyện võ của ta càng nhanh!"
Phương Tịch nhìn xem nắm đấm của mình và nghĩ đến cảm giác nắm được khí huyết lưu động vừa rồi mà có chút thất thần.
"Dựa theo lời của Mộ sư phụ thì phía trên khí huyết tam biến còn có cảnh giới mạnh hơn, đó là tiêu chuẩn của các võ đạo tông sư. Sau khi đạt tới cảnh giới này là đã có thể hoàn toàn ngưng luyện khí huyết, bất động như núi, thân thể lúc bình thường giống như phàm nhân nhưng một khi vừa động thì liền mạnh như yêu ma, thu phát tự nhiên, cho dù là trên tám mươi tuổi nhưng khí huyết cũng sẽ không suy bại chút nào, chỉ có khi gần chết mới có thể tán công.”

Hai mắt Phương Tịch dần dần tỏa sáng nói:

"Đây chẳng phải là nói...... Chỉ cần ta luyện đến cảnh giới võ đạo tông sư thì khí huyết sẽ bị khóa lại, tại thời điểm còn sống cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa gì, hoặc là ta không cần sợ trước khi sáu mươi tuổi nhất định phải vượt qua Luyện khí viên mãn sao?"
"Nói cách khác, cho dù ta có bảy mươi tuổi, tám mươi tuổi hay thậm chí là chín mươi tuổi mà đi trùng kích Trúc Cơ kỳ thì cũng không có liên hệ đến việc đủ khí huyết hay không. Ít nhất cửa ải khí huyết quan đã không phải là vấn đề đối với ta nữa."
"Vậy môn khí huyết võ đạo này ít nhất tương đương với một phần ba viên Trúc Cơ Đan! Quả nhiên nắm giữ tài nguyên của hai cái thế giới để hỗ trợ lẫn nhau thì sẽ có thể lấy dài bổ ngắn, chỉ cần ta yên ổn âm thầm phát triển thì liền sớm ngày đắc đạo!"
Khóe miệng Phương Tịch hiện lên một nụ cười. Từ sau khi xuyên qua hắn chưa từng tràn ngập lòng tin đối với tương lai của mình giống như bây giờ.
……
Trong gian phòng, Phương Tịch ngạc nhiên nhìn thấy nơi này đã biến thành một đống hỗn loạn, ngay cả lão Mạch đều trân trọng lấy ra một kiện phi kiếm hạ phẩm pháp khí, trên mặt kiếm đã có đôi chút tổn hại mà đi ra khỏi nhà.
"Lão Mạch đầu, ngươi muốn đi đâu?" Phương Tịch nhịn không được nên hỏi.
Lão Mạch há miệng lộ ra nụ cười móm mém, còn hở ra vài cái răng vàng, khuôn mặt mang theo chút nhăn nhó nói: "Dù sao tu tiên giả đến già cũng phải đánh cược một lần. Ngươi có biết không, từ thuở thiếu niên ta cũng có một đạo cơ duyên, nhưng đều do chùn chân lui bước mà đến bây giờ mỗi buổi tối trong lòng ta đều hối hận giống như thủy triều dậy sóng vậy."
Nghe đến đó Phương Tịch liền biết hắn không cần đi khuyên ông ta làm gì cho mất công, vì lão đầu này đã sớm nghĩ thông hết thảy nên mọi lời khuyên bây giờ chỉ là vô ích đối với ông ta mà thôi.