Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phương Tịch vẫn không nhịn được mà bổ sung một câu: "Vậy ta cung chúc ngươi có thể thành công tiến vào Trúc Cơ kỳ."
Nhưng nhìn bộ dáng gần đất xa trời của lão Mạch mà hắn quả thực không chút coi trọng ông ta.
"Ha ha ha, lão hủ đã sớm tắt tâm tư đối với Trúc Cơ kỳ, nhưng ở thế gian này ta còn có một tiểu tôn tử rất thông minh chứ không ngu dốt giống như ta." Lão Mạch đầu khoát tay nói rồi thản nhiên rời đi.
Trong lúc ly biệt ông ta tựa hồ còn muốn kết một mối thiện duyên vì tiểu tôn tử của mình.
"Lão già này ... " Phương Tịch phun ra một ngụm khí trắng và nhìn xem bông tuyết dần che lấp đi dấu chân của lão Mạch.
Hắn cũng không biết lão Mạch lúc còn trẻ đã đánh mất cơ duyên lớn cỡ nào, nhưng xem ra những năm qua đã giày vò tâm tư ông ta một phen khổ sở rồi. Mà hiện tại nếu như lão Mạch không đi liều một phen thì quả thật ông ta sẽ sống không bằng chết.
Phương Tịch đứng yên lặng ở cửa giống như một pho tượng điêu khắc mà tự hỏi chính mình.
"Nếu như ta không có bàn tay vàng nghịch thiên này thì nói không chừng ta cũng sẽ như lão Mạch chăng?"

"Một đời người vì sinh ra ở tầng chót của tu tiên giới mà phải tranh đoạt bất chấp hung hiểm để đạt được cơ duyên, so với việc tiếu ngạo tu tiên giới tựa hồ cũng không khó để lựa chọn."
"Mặc kệ đi, mấy ngày này ta liền đóng cửa luyện công vậy."
Hắn thở dài đi vào nhà và nhanh chóng đóng lại cửa phòng.

Ba ngày sau, tại thế giới Đại Lương, trong Phương phủ.
Phương Tịch mặc một bộ võ phục đơn giản, hai cánh tay hắn ửng đỏ và nhô lên từng khối cơ bắp, gân xanh nổi lên ngoằn nghèo giống như giun bò.
Bạch Vân Chưởng!
Phương Tịch bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, hai tay hắn liên hoàn đánh ra chưởng pháp vào cọc gỗ trước mặt.
Bành bành bành!
Sau một hồi âm thanh nặng nề, trên cọc gỗ đã lưu lại từng cái dấu vết nhợt nhạt.

Mộ Phiêu Miểu đứng ở bên cạnh nhìn xem một màn này mà trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần hiện ra một tia kinh ngạc nói: "Tiến độ này... thật là nhanh!"
"Mộ sư phụ, ngươi thấy chưởng pháp của ta thế nào?" Sau khi Phương Tịch đánh xong một bộ công pháp, Nguyệt Quế lập tức chạy lại giúp hắn lau mồ hôi. Phương Tịch cầm lấy khăn lau và thuận miệng hỏi.
Mộ Phiêu Miểu hít sâu một hơi rồi đáp: "Phương công tử, thiên tư của ngươi còn vượt qua dự đoán của ta. Hiện giờ ngươi đã có thể cảm ứng được khí huyết rồi đúng không? Đại khái trong vòng một tháng ngươi hãy triệt để cảm nhận được khí huyết thì việc tiến vào khí huyết biến là không thành vấn đề.”
"Như thế là tốt rồi!" Phương Tịch cười nói.