Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Một nửa cũng được. Lưu cho ngươi sáu mươi cân vậy." Tư Đồ Anh thu linh mễ vào túi trữ vật, sau đó bỏ lại một túi linh tinh nhỏ rồi khống chế Thiết Diệp Chu rời đi.
Phương Tịch mở túi ra vừa nhìn thì liền phát hiện bên trong túi linh tinh chỉ có mười tám miếng mà không khỏi thầm mắng một câu: "Tên quỷ hút máu người, ngày sau ngươi nên cầu mong không rơi vào trên tay ta đi."

Gạo Linh Trúc sau khi thu hoạch cần đến mùa hè mới có thể tiếp tục gieo trồng.
Nơi này gieo trồng cũng rất kỳ dị, không cần trồng lại mà chỉ cần thúc đẩy rễ linh trúc mọc măng mới là được.
Mà vào mùa xuân thu hoạch đến mùa hè lại gieo trồng thì linh nông có một khoảng thời gian khá nhàn rỗi, kiểu như học sinh nghỉ hè vậy.
Phương Tịch dạo bước trở về chuẩn bị sửa sang lại nhà mình một chút.
Ngay khi hắn mở cửa phòng mình ra thì nhìn thấy phòng của lão Mạch đầu đã có một người mới mà không khỏi ngẩn ra.
"Vị này là Phương đạo hữu phải không? Tại hạ là linh nông mới tới tên là Trần Bình."
Trần Bình thoạt nhìn hai, ba mươi tuổi, tu vi cũng là Luyện khí sơ kỳ, tướng mạo bình thường không có gì lạ.
Lúc này hắn cười lấy lòng Phương Tịch một chút, sau đó đưa tay nhét tới một tấm hạ phẩm 'Khư trần phù' nói: "Đây là một chút lễ gặp mặt nho nhỏ của ta."
"Đa tạ, ngày sau làm việc vui vẻ." Phương Tịch cười nói vài câu sau đó lại trở lại phòng mình.

Hắn xoa cằm nói: "Từ trước đến nay linh nông khi tặng lễ chỉ thường đưa điểm tâm hay linh mễ. Nhưng tên người mới này tựa như gia sản có chút phong phú. Chẳng lẽ hắn là một vị phù sư sao?"
Trong lòng Phương Tịch chợt có chút bồi hồi tưởng niệm.
Lão Mạch làm linh nông đã mấy chục năm, nhưng khi chết thì số người nhớ rõ ông ta không nhiều lắm, còn nhà cửa ruộng đất của ông ta đều bị chuyển nhượng rất nhanh.
Đây chính là hiện thực tàn khốc của Tu Tiên giới!
Tu tiên giả tầng dưới chót nhất chính là con kiến hôi, rau hẹ, tùy tiện cắt bỏ một chút cũng không lo ngay mai không có, dù sao người này chết đi sẽ nhanh chóng có người khác thế vào.
"Hôm qua là lão Mạch đầu, phải chăng có một ngày sẽ là ta?" Phương Tịch cười tự giễu.
Lấy tính cách của hắn, đến lúc đó người nhớ kỹ hắn chỉ sợ sẽ càng ít.
"Cũng được, vừa lúc ta thừa dịp thời gian nông nhàn này mà chăm chỉ tu luyện một phen."
Trong khoảng thời gian này, Phương Tịch đối với việc tu luyện Trường Xuân Quyết đều chăm chỉ luyện tập mỗi ngày, chỉ là độ tịnh tiến cũng không nhanh lắm.
Ngược lại đối với môn võ đạo Bạch Vân chưởng kia thì hắn lại có sự tiến bộ nhanh chóng hơn một chút.