Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ở trên thuyền còn có những tên hắc y nhân khác, mỗi tên đều bảo trì khoảng cách nhất định với những người xung quanh, tỏ ra một bộ trầm mặc không nói.
Bà lão sau đó lại tiếp tục đợi tầm ba nén nhang vừa tàn rồi mới chống sào trúc để cho mui thuyền đen lay động trên ánh trăng mà rời đi.
Sương mù về đêm dâng lên khiến cho cảnh quan bốn phía trở nên tương đối nặng nề.
Không biết qua bao lâu, thuyền nhỏ mới dừng lại ở một bãi sông.
"Đến rồi!" Âm thanh già nua của bà lão nhanh chóng truyền đến.
Phương Tịch nhẹ nhàng bước xuống thuyền, cảm nhận dưới bàn chân của mình đang giẫm lên một mảnh bùn ướt át mà chầm chậm phóng mắt ra bốn phía.

Hắn tựa hồ suy đoán ra nơi đây dường như là một ốc đảo ở giữa sông, phía trên đảo tựa như có không ít người đang tấp nập bày quầy hàng rao bán.
Ốc đảo này có kiến trúc nhìn qua thập phần thô sơ, tạm bợ; chủ yếu là các căn nhà siêu vẹo được chắp vá vô cùng lởm chởm. Mà khi thấy cảnh này cũng khiến cho Phương Tịch tặc lưỡi một cái và thầm chép miệng.

"Chợ đen này khác nhiều so với tưởng tượng của ta quá."

Khóe miệng Phương Tịch khẽ co giật, nhưng hắn cũng không để tâm nhiều lắm mà nhanh chóng hòa mình vào trong dòng người.
"Huynh đệ, ngươi là người học võ sao? Đây là mười tám thức Trảm Thiết kiếm pháp, là mật truyền của Thiết Kiếm Môn. Phối hợp với Thần Ý đồ đều ở trên đây! Mua đi, mua đi!" Tại một quầy hàng, một vị chủ quán trên mặt đeo một tấm mặt nạ đang liên mồm cao giọng hò rao bán hàng.
Phương Tịch nhìn tập bí tịch kia mà lắc đầu rời đi.
Hắn không cần nhìn cũng biết Thần Ý đồ cũng không phải là thứ có thể dễ dàng phục chế lại như vậy. Nếu như có xuất hiện ở đây thì đến tám phần là hàng giả.
"Mau tới xem người nô lệ thượng hạng này đi công tử. Làn da này, hàm răng này... vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư, chăm nuôi vài năm tuyệt đối là một đại mỹ nhân!" Tại một quầy hàng khác vậy mà lại còn bán người.
Phương Tịch nhìn lướt qua và phát hiện trong đó đều là các đồng nam đồng nữ, khuôn mặt ai nấy đều đang run rẩy sợ hãi, điều này nhất thời làm cho hắn nhớ tới mấy ngày gần đây xuất hiện tin đồn từ các bá hộ trong thành rằng họ đang lạc mất con khiến cho lòng hắn không khỏi phát lạnh.
"Xem ra lực khống chế và uy hiếp của triều đình Đại Lương cũng rất có hạn! Chợ đen quả nhiên rất đen!"
“Đáng tiếc thực lực của ta bây giờ cũng không phải là có thể muốn làm gì thì làm.”

Trong lòng Phương Tịch trào phúng một vài câu sau đó cũng liền bất đắc dĩ mà rời đi.