Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phương Tịch dựa theo sự chỉ điểm của Mộ Thương Long mà đi tới trước một căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh có vẻ hoang vu một chút.
Thoạt nhìn căn nhà trông có phần đơn sơ hơn những căn nhà ở trên đảo, mà chỉ khi càng tới gần Phương Tịch khịt khịt mũi mới biết được tại sao căn nhà này được đặt ở đây, vì mùi máu tươi tanh tưởi có thể nói là nồng nặc đến kinh khủng.
Trong bụi cỏ chung quanh nhà gỗ mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng.
"Đây là chỗ bán thịt yêu ma mà Mộ Thương Long đã nói sao?" Phương Tịch tự hỏi trong lòng một câu, bàn chân hắn cũng nhanh chóng cất bước đi vào.
Trong nhà gỗ ánh sáng rất tối nhưng lạ thay gia chủ lại chỉ đốt một ngọn đèn dầu nhỏ, càng kỳ lạ hơn là ngọn lửa thiêu đốt trên ngọn đèn lại có màu xanh biếc.
Nương theo ánh sáng từ ngọn đèn dầu, chợt một loại mùi thơm quỷ dị tản ra bốn phía kích thích mạch mẽ khứu giác của Phương Tịch, khiến cho cổ họng hắn nuốt ực một cái, dạ dày tự nhiên có cảm giác đói bụng.
"Cái đèn dầu này... có chút ma đạo."
Vào lúc hắn còn đang suy tư, bất chợt có một giọng nói hùng hậu vang lên: “Ngươi tới mua thịt à?"
Phương Tịch nhìn qua mà không khỏi bị dọa sợ đến hít một hơi khí lạnh.
Bên trong nhà là một ngọn núi thịt!
Đúng, đó chân chính là một ngọn núi thịt tương đối vĩ đại.
Người cao chừng hai đến ba mét, thân thể được xây lên từ tầng tầng lớp mỡ, da thịt trắng toét lỏng lẻo tràn đầy dầu mỡ.
"Đây quả thực là một tên béo, béo đến nỗi vượt sức tưởng tượng!"
"Ít nhất thì con heo này cũng phải nặng một ngàn cân đi!"
Phương Tịch trầm giọng đáp lại: “Ta nghe nói nơi này có bán thịt yêu ma. Yên tâm đi, ta là người hiểu quy củ!”
Vừa nói hắn vừa tiện tay móc từ trong ngực ra cái mộc bài lúc trước và ném tới.
Tên béo kia bắt lấy tấm mộc bài rồi tùy ý nhìn lướt qua, sau đó nở nụ cười nói: “Thì ra là khách quen giới thiệu. Cứ yên tâm, có thể nói thịt của ta có phẩm chất là tốt nhất!"
Vừa nói hắn vừa mở ra bàn tay to như cái quạt hương bồ hướng phía sau mình đánh ra một trảo.
Bốp!
Một khối thịt trắng nõn ngay tức khắc đã bị quăng ra ở trước mặt Phương Tịch.
Khối thịt này nặng ít nhất năm đến sáu cân, trên bề mặt vậy mà không có một chút máu đỏ nào, dường như cũng không có một tí cơ bắp và gân cốt.
"Cảm giác thèm thuồng này cùng với đèn dầu kia dường như có chút tương tự?" Phương Tịch nhìn lướt qua mà trong lòng đưa ra phán đoán.
"Khối thịt này của ta cả thảy mỗi một cân là một trăm lượng bạc, cứ thế mà tính." Tên béo tiếp tục báo giá.
"Thoải mái!" Phương Tịch gật đầu rồi lấy ra từ trong túi một tấm vàng lá, đây là thứ mà hắn đã đổi ra trước khi đi đến đây. Dù sao trên người mang theo quá nhiều ngân lượng cũng không tiện lắm.