Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tuyết phủ nặng trĩu khắp thành, hoàng cung như khoác tấm chăn trắng xóa.
Trong hành lang son cao, Lục phu nhân và Thái Hậu sóng vai bước đi, trên vai đều choàng áo lông hỏa hồ, tựa như hai đóa mẫu đơn nở rộ giữa trời đông giá.
Thái Hậu nhiều năm ở địa vị chí tôn, nét uy nghi ẩn hiện trong chân mày, còn Lục phu nhân lại mang vẻ nhu hòa, đoan trang hơn đôi chút.
Thái Hậu nhìn vô cùng nghiêm túc, niên kỷ cùng Lục phu nhân không sai lệch bao nhiêu, vừa trách vừa như oán giận, giống như giận hờn muội muội mình không nghe khuyên bảo:
“Hồng Loan, giao cho ngươi quản giáo Hứa Bất Lệnh, xem ra chẳng mấy để tâm. Ở hội thơ Long Ngâm, hắn lại dám động thủ với Tiêu Đình. Dẫu sao Tiêu Đình cũng là trưởng bối, sao có thể vô lễ đến vậy?”
Tiêu Đình đi phía sau, liên tục gật đầu:
“Đúng thế, ta nhẫn lại nhịn, chẳng lẽ vì sợ hắn?”
“Ngươi im miệng.” – ánh mắt Thái Hậu thoáng lạnh, đủ để Tiêu Đình lập tức nín thinh.
Lục phu nhân thản nhiên gật đầu, giọng ôn hòa:
“Khi về ta sẽ quản giáo Bất Lệnh, xin cô cô yên lòng.”
Song thần sắc nàng lại hờ hững, hiển nhiên chẳng để vào lòng. Thái Hậu thấy thế, cũng chỉ khẽ thở dài rồi cùng cung nữ rời đi. Bóng dáng vừa khuất, vẻ mặt Lục phu nhân liền sa sầm, ánh mắt quét thẳng về phía Tiêu Đình.
Tiêu Đình run run, vội kêu oan:
“Tẩu tử, ta mới là người bị đánh cơ mà.”
“Bất Lệnh là vãn bối, đánh ngươi một trận thì đã sao? Tiểu hài tử nào chẳng nghịch ngợm.”
“Hắn lớn hơn ta gần một tháng, sao gọi là tiểu hài tử?”
“Ngươi là trưởng bối, lại chẳng có lấy chút chín chắn, suốt ngày chỉ lo chơi bời. Thật hổ thẹn cho nam nhi Tiêu gia.”
Tiêu Đình uể oải, thở dài:
“Ta vào cung cũng chẳng phải để tố cáo hắn.”
“Vậy ngươi tiến cung làm gì? Ngươi còn có chính sự gì sao?” – ánh mắt Lục phu nhân tràn khinh bạc.
“Đại tẩu, ta đường đường là con vợ cả Tiêu gia, sao là hạng tiểu nhân? Hôm nay ta vào cung để chào Giả công công. Lần trước ở hội thơ Long Ngâm, ta chẳng phải viết mấy tác phẩm xuất sắc sao? Tùng tế tửu cũng khen ngợi, chắc chắn sẽ nhớ tên ta.”
“Ngươi dám chắc không phải đi mua thơ?”
Tiêu Đình nghẹn họng, gương mặt cứng đờ:
“Đại tẩu, ta xuất thân thư hương thế gia, vài bài thơ chẳng khó gì! Cùng lắm chỉ là tham khảo, sao có thể gọi là mua?”
Lục phu nhân chỉ hừ lạnh:
“Nếu Bất Lệnh có nửa phần bản lĩnh của ngươi, đã tốt biết bao.”
Tiêu Đình nghe xong, mắt sáng rỡ:
“Đại tẩu, người thật sự khen ta? Ta đã sớm thấy Hứa Bất Lệnh chẳng sánh bằng ta. Ngoài chút sức lực, còn luận diện mạo, văn chương, phẩm tính…”
“Khác nhau một trời một vực!”
“Đúng thế! Đại tẩu nói chí phải!” – hắn lâng lâng, chỉ tiếc không mang quạt theo, bằng không đã múa may vài đường cho ra dáng văn nhân.
Nhưng Lục phu nhân vốn một lòng nhớ đến Hứa Bất Lệnh, nào để ý hắn. Nàng chỉ dặn:
“Ngôn quan trong triều đang bận việc Xuyên Thục đại hạn, nếu Thánh thượng mải khen thơ phú, ắt sẽ bị chỉ trích. Ngươi đi chào hỏi cũng vô ích, chi bằng về nhà an phận.”
Nói xong, nàng dẫn nha hoàn lên xe ngựa rời đi.
Tiêu Đình vẫn lâng lâng tự đắc: Chỉ cần lần sau bản thảo của ta đặt trên cùng, Thánh thượng nhất định nhìn thấy!
Đang nghĩ ngợi, vừa ra khỏi cửa cung, xe ngựa chưa tới, đã nghe tiếng vó ngựa rền vang trên đường bạch ngọc.
Ai to gan phi ngựa trong hoàng thành thế này?
Ngẩng đầu, chỉ thấy Hứa Bất Lệnh áo trắng bay phần phật, cưỡi Truy Phong xông tới, oai phong như tướng soái ra trận. Ngự Lâm Quân hai bên đều tránh né, không ai dám ngăn cản.
Tiêu Đình hồn vía lên mây, tưởng hắn đến lấy mạng mình, vội quay đầu chạy. Nhưng chưa kịp đi mấy bước, cả thân thể đã bị nhấc bổng, ném lên lưng ngựa như gà con.
“Hứa Bất Lệnh! Ngươi điên rồi sao? Ta là cháu Thái Hậu! Nếu dám động đến một cọng tóc của ta…”
Soạt! Một nắm tóc đã bị giật thẳng khỏi đầu.
“Thì ngươi tính sao?” – Hứa Bất Lệnh lạnh nhạt.
Tiêu Đình run bắn, nuốt nước bọt:
“Ta… ta đại nhân không chấp tiểu nhân.”
Ngựa lao vun vút, rời khỏi hoàng thành. Hắn sợ hãi hỏi:
“Ngươi lại say rượu sao? Nước giếng không phạm nước sông, sao bắt ta theo?”
“Ngươi lớn lên ở Trường An, hẳn biết Lý Thiên Lục?”
“Lý Thiên Lục? Con trai Trung Dũng Hầu à? Hạng mãng phu suốt ngày đao thương, ta có gặp vài lần, cũng chỉ cùng uống hoa tửu, không quen thân.”
“Bạch Mã Trang là nơi nào?”
“Là nông trang Hiếu Tông Hoàng Đế ban cho Lý gia. Lý Thiên Lục thường mời công tử quyền quý đến chơi. Trước kia từng mời ta, nhưng ta ngại nơi dân dã nên không đi. Sao, ngươi định tới đó làm hạ nhân cho hắn à?”
“Về thay y phục, cùng ta đi Bạch Mã Trang.”
“Ta không đi.”
“Ta làm xa phu cho ngươi.”
“Á… vậy thì được! Được hời không chiếm, chính là đồ rùa đen!”