Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lục phu nhân nhíu mày, nghiêm giọng quát khẽ, dung nhan tuyệt sắc thoáng hiện vẻ bất mãn. Bàn tay ngọc khẽ nâng, lại mạnh mẽ vén áo Hứa Bất Lệnh.

Hắn khẽ thở dài, không còn cách nào, chỉ đành ngoan ngoãn buông tay.

Trước mắt hiện ra tấm ngực cường kiện, cơ bắp rắn chắc nổi rõ, nơi xương sườn hằn một vết bầm xanh tím lớn cỡ bàn tay, chính là quyền kình của Chu Mãn Long để lại. 

Gân cốt chưa tổn hại, song do trong thể cốt đã ẩn độc, thân thể hắn lúc này càng thêm suy nhược, khó có thể sớm hồi phục.

Vệt bầm tím như giọt mực rơi trên tờ tuyên chỉ trắng tinh, càng khiến người nhìn thêm xót xa.

Vẻ giận dữ trong mắt Lục phu nhân phút chốc hóa thành đau lòng, vừa hận vừa thương, cắn môi khẽ quát:

“Ngươi sao lại chẳng chịu nghe lời?”

Nàng giơ tay định đánh hắn, song lại không nỡ, toan gọi người đi mời ngự y.

Hứa Bất Lệnh vội vàng giơ tay ngăn lại, mỉm cười:

“Chỉ là vết thương nhỏ, qua dăm ba ngày sẽ khỏi, cần gì kinh động mọi người.”

Lục phu nhân từ nhỏ lớn lên trong danh môn khuê các, đến giết gà còn chưa từng thấy, nay nhìn thấy kẻ mà nàng thương tiếc chẳng khác bảo vật trong lòng chịu thương tích như vậy, làm sao chịu đựng nổi.

“Ngực đã bầm tím thành thế, còn nói là vết thương nhỏ! Ngươi vốn mang độc thể, vốn không nên động khí. Đã hẹn cùng ta đi Khúc Giang Trì ngắm cảnh câu cá, vậy mà lại lén chạy đến Bạch Mã Trang giết chóc máu chảy thành sông.”

“Ngươi coi mình là lãng tử giang hồ hay sao?”

Lời nghiêm khắc, song ánh mắt đầy lo lắng. Nàng dịu dàng đỡ hắn nằm xuống, lấy rượu thuốc từ ngăn tủ, cẩn thận bôi lên vết thương nơi ngực.

Hứa Bất Lệnh an tĩnh nằm đó, ngước mắt nhìn dung nhan thành thục cúi gần xuống. Môi đỏ như son, làn da nõn như ngọc, hơi thở mềm nhẹ thoảng bên lồng ngực khiến hắn rùng mình tê dại. Hắn khẽ ho một tiếng, rồi bật cười:

“Ta cũng đã thành thật rồi, đâu có trái lời. Chuyện hôm qua, thanh danh để Tiêu Đình gánh, còn ta, vì dân trừ hại lại chẳng lưu danh. Như thế chẳng phải vừa vẹn toàn sao?”

Lục phu nhân hừ nhẹ, ngón tay véo mạnh vào cánh tay hắn:

“Dẫu tội của Lý gia ác bất dung, nhưng việc đó có thể để nha môn xử lý, hoặc nói cùng ta, ta sẽ lo liệu. Hà tất chính mình liều thân mạo hiểm? Một đao chém hổ, lỡ như ngươi vì động khí mà thương tổn tạng phủ, thì hậu quả thế nào, tự ngươi chẳng lẽ không rõ?”

Hứa Bất Lệnh chỉ mỉm cười gật đầu:

“Biết rồi, biết rồi! Ta có chừng mực.”

Lục phu nhân hừ khẽ:

“Mỗi lần đều nói có chừng mực, nhưng rồi lại chẳng giữ lời. Một ngày nào đó ngươi làm ta tức chết, thì đêm nào ta cũng đứng cạnh giường nhìn chằm chằm ngươi, xem ngươi có sợ hay không.”

Hứa Bất Lệnh hơi nhíu mày, lại cố làm ra vẻ nghiêm trang:

“Lục di tuổi trẻ xinh đẹp, hiền lương dịu dàng, vãn bối há dám để người phải phiền lòng? Có nói thế nào cũng không thay đổi được tâm ý của ta đâu.”

Lục phu nhân tức giận lườm hắn, cuối cùng vẫn chẳng nỡ trách phạt. Nàng mở hộp đồ ăn, trong đó là một mâm long nhãn, lấy ra một quả, lộ ra lớp cùi trắng muốt như ngọc.

“Nay vừa từ cung Thái Hậu trở về, cũng chỉ để dạy dỗ Tiêu Đình đôi lời. Thái Hậu bề ngoài nghiêm khắc, song trong lòng chắc hẳn lại thầm đắc ý, cho rằng cháu trai mình rốt cuộc cũng làm được việc lớn.”

Vừa nói, vừa đưa quả long nhãn tới bên môi Hứa Bất Lệnh.

Hắn bất đắc dĩ ngồi dậy, há miệng ngậm lấy, bật cười:

“Ngay khi ấy ta đã biết sau lưng Tiêu Đình tất có bàn tay ta. Với cái tính khí của hắn, cho dù cho thêm trăm lá gan cũng chẳng dám dính líu đến Bạch Mã Trang. Ta chẳng qua không muốn vạch trần mà thôi.”

Hai người vừa ăn long nhãn, vừa nói chuyện nhà vụn vặt. Lục phu nhân thủ tiết, không có con nối dõi, địa vị dẫu cao cũng chẳng thể chen chân vào chính sự.

Người duy nhất nàng có thể bộc bạch tâm sự, cũng chỉ có Hứa Bất Lệnh.

Mà hắn, tuy thường tỏ vẻ trốn tránh, song khi thật sự bị giữ lại thì chẳng bao giờ tỏ ý không kiên nhẫn, ngược lại còn chăm chú lắng nghe, cùng nàng bàn chuyện cỏn con nơi hậu viện.

“Tiêu Đình chỉ là thiếu chút mưu trí, nhân phẩm vốn không tệ. Hắn lại là cháu ngoại của Thái Hậu, tất nhiên Thái Hậu sẽ thiên vị ba phần.” – Hứa Bất Lệnh chậm rãi nói.

Trong lúc chuyện trò, hắn chợt đưa tay ấn lên bờ vai Lục phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp.

Nàng giật mình, sống lưng căng cứng, quả long nhãn trong tay suýt rơi xuống.

Song rất nhanh, nàng nghiêng đầu liếc nhìn, thấy trong mắt hắn không hề có tà ý, mới yên tâm hưởng thụ.

“Đúng rồi, mùng một tháng Chạp, phi tần trong cung đi Khúc Giang Trì ngắm tuyết. Các cáo mệnh phu nhân phố Khôi Thọ đều phải theo, ta cũng không thể thoái thác. Nhưng ta chẳng hợp với bọn họ, ngươi đi cùng ta một chuyến.”

Hứa Bất Lệnh chau mày: “Một đám phụ nhân, ta có góp mặt cũng chỉ dư thừa. Những tiểu thư quan gia ấy, chỉ tổ khiến ta phiền thêm.”

“Không thích?” – Lục phu nhân quay mặt, khoảng cách gần kề, trong ánh mắt mang theo bất mãn.

Hắn chỉ đành gật đầu: “Lục di phân phó, vãn bối sao dám chối từ.”

Đến lúc này, nàng mới nguôi giận.

Hai người trò chuyện mãi, đến khi hộp long nhãn đã trống mới chịu dừng. Lục phu nhân đứng dậy, dặn dò nghiêm giọng:

“Phải nghỉ ngơi cho tốt, không được tự ý xuất môn làm chuyện xằng bậy. Nếu còn để ta nghe thấy người ngoài ca tụng ngươi…”

Hứa Bất Lệnh bật cười: “Nếu lại để có thanh danh tốt, ta sẽ tự mình nấu trong nồi sắt!”

Lục phu nhân khẽ mím môi, thu lại hộp đồ ăn, dịu dàng nói:

“Đừng gạt ta nữa.”

Nói xong, nàng thong thả rời khỏi gian phòng.

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng thở ra, ôm đầu một lần nữa nằm xuống nhưng cũng không còn buồn ngủ. 


Tâm trạng thoải mái trong phút chốc thì Hứa Bất Lệnh bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng. 


Hắn giơ tay để lên trước mũi ngửi, lông mày hơi nhíu: ‘Nguyệt Cung Quế’ của Tiên Chi Trai. Sao họ lại dùng cùng một loại hương phấn? Chẳng lẽ cái này gần đây rất thịnh hành à? 

Cuối phố Khôi Thọ, trước đại trạch Trung Dũng Hầu, một đội Ngự Lâm Quân áp giải hai môn khách “tự chuyên” lên xe tù. Lý Thiên Lục áo bố sắc mặt u ám, tự mình bước lên một cỗ xe khác, chờ phát xuống mỏ đá ngoài thành chịu lao dịch.

Phố Khôi Thọ xưa nay toàn là vương công thế quý. Kẻ có thể ở dọc mặt đường, dẫu là nhà lót đáy như Lý gia, cũng không ai dại gì thêm đá giẫm chân. Một lời lỡ miệng, ngày sau người ta trở mình, oán thù khó gỡ.

Phụ tử Công Tôn Lộc, Công Tôn Minh đêm qua không dám lộ mặt giúp Lý gia, sáng nay đành tự tới, vừa là đưa người, vừa là chắp tay xin lỗi, mong khỏi bị vạ lây. 

Đêm qua Công Tôn Lộc vội vàng chạy đi “hầu giá” Lý Thiên Lục, kết cục ô danh tứ phía, khiến Công Tôn Minh giận lắm, vừa đi vừa mắng nhỏ:

“Ngươi đúng là không mắt. Người ta đã đồn Bạch Mã Trang bất tường, ngươi còn cố chấp dán mặt tới. Lần trước thua thiệt còn chưa đủ sao? Dưới tay có bao nhiêu thủ hạ để làm gì, cứ phải thân mình ra mặt?”

Công Tôn Lộc còng lưng chịu tội: “Hài nhi biết sai. Lý gia trước nay làm việc khiêm tốn, kết giao bốn phương, nhi tử tưởng là chuyện nhàn, nên mới tự qua. 

Nào ngờ lại quỳ dưới đầu gối Tiêu tướng, lại còn làm chuyện thương thiên hại lý như vậy.”

Công Tôn Minh vuốt râu, trầm ngâm: “Đêm qua, chuyện ấy không hợp tác phong Tiêu tướng. Tiêu gia vốn coi Lý gia chẳng vào mắt. Nếu nổi giận thật, hẳn sai Tiêu công tử mang quan binh tới xét hỏi, đâu cần tự đột nhập hang hổ.”

Công Tôn Lộc cũng lấy làm lạ: “Tiêu công tử ở kinh kỳ, quen thói ‘chuyện gì cũng làm, chính sự không làm.”

“Đêm qua mưa gió sấm sét, nếu chẳng có người sau lưng chỉ điểm, thì lại là ai?”

Công Tôn Minh đi đi lại lại: “Ngươi nói đêm qua có một môn khách Tiêu gia và một nữ Lang Vệ theo đó?”

“Không sai. Nữ Lang Vệ ấy lần trước chạm mặt Hứa thế tử ở phường Đại Nghiệp, tham dự vụ muối lậu… Ối.”

Công Tôn Minh như chợt nghĩ ra, thất thanh: “Chẳng lẽ đao khách đêm qua là Hứa thế tử? Lời này e gượng ép. Hứa thế tử so với Tiêu công tử còn ‘phóng đãng bất học vô thuật’ hơn. Lần trước vì dân trừ họa cũng do phụ thân cường nhét công lao. Lại nữa, Hứa thế tử mang độc trong người, chẳng nên đại động gân cốt. Dẹp Lý gia, đâu cần trả giá lớn đến thế.”

Dứt lời, lão lắc đầu, quát khẽ: “Ngu dại. Ở kinh thành làm quan, việc đầu tiên là phải biết nghĩ xa.”

Công Tôn Lộc vội ghé tai: “Xin phụ thân chỉ giáo.”

Công Tôn Minh thu lời, suy từ tốn: “Cứ tạm đặt giả thuyết: đêm qua quả là Hứa thế tử. Hứa gia, Tiêu gia, xưa nay không đặt Lý gia vào mắt. Tiêu Đình cùng Hứa Bất Lệnh đồng mưu, lại không điều người trong phủ mà tự tiến Bạch Mã Trang, mục đích là gì?”

“Là gì ạ?”

“Là thanh danh.” Công Tôn Minh gật đầu. “Con cháu thế gia coi trọng nhất danh dự. Hứa Bất Lệnh, Tiêu Đình đều mang tiếng ăn chơi, tuổi đã đến lúc sắp ‘cập quan’. Nếu còn cái mũ ấy đè đầu, sau này nhập sĩ chấp chính, làm sao thuận? Tướng gia tất muốn tìm dịp tẩy trắng.”

Công Tôn Lộc như bừng tỉnh: “Cũng có lý. Nhưng vì sao Hứa thế tử không hiện thân?”

“Hừm, tận dụng mọi bề.” Công Tôn Minh thong thả nói.

“Hôm nay, cả triều khen Tiêu công tử cương trực công chính, ấy là thanh danh của Tiêu công tử. Vài hôm nữa, lại khéo tạo cơ đưa Hứa thế tử ra, ngoài ‘vì dân trừ hại’ còn thêm một nấc ‘khiêm nhượng, chẳng màng hư danh’. Một mũi tên trúng hai đích. Nếu đêm qua Hứa thế tử lộ diện, còn phần nào cho Tiêu công tử?”

Công Tôn Lộc rối rít gật đầu, rồi lại hỏi: “Nếu đao khách kia không phải Hứa thế tử thì sao?”

“Ngươi còn non.” Công Tôn Minh cười nhạt. 

“Nếu chỉ là môn khách Tiêu gia, đã không lộ diện đêm qua, về sau càng không lộ diện, lại càng không dám tranh danh với Hứa thế tử. Chỉ cần thả một làn gió, chuyện này dẫu chẳng phải Hứa thế tử làm, cũng sẽ thành Hứa thế tử làm.”

“Nếu Hứa thế tử không thừa nhận?”

“Càng hay.” Công Tôn Minh bật cười. 

“Chuyện tốt như thế, Hứa thế tử tất nhiên ‘không thừa nhận’, mới hiển cái đức ‘không ham hư danh’. Tiêu gia với Túc Vương vốn có giao tình thâm hậu, có thể mượn thế mà hưởng, tất sẽ ngầm thuận theo.”

Nói rồi, lão chắp tay sau lưng, ngửa mặt thở dài: “Chúng ta trước hãy gieo tin. Đợi thời cơ chín, thẳng tay tung ra. Tiêu tướng và Túc Vương nhìn vào, dẫu ngoài miệng không nói, trong lòng cũng nhớ ân. Ấy mới là đạo làm quan.”

Công Tôn Lộc cúi người lĩnh ý: “Hài nhi đã rõ.”