Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Người tới chính là Dư Khuyết, hắn điên cuồng đuổi theo, rốt cuộc cũng đuổi kịp, con ngươi âm lãnh, nhìn chằm chằm vào bà lão.
Con ngươi Phách Hoa bà tử kia hơi co lại, trong nháy mắt đã ý thức được mình bị người phát hiện ra rồi. Sau lưng bà ta chảy ra một đống mồ hôi lạnh, vội vàng quay đầu nhìn trước người một lần nữa, xem có người đang vây kín hay không. Nhưng khiến bà ta thở phào nhẹ nhõm chính là cái ngõ nhỏ này cũng không bị chặn lại, người tới chỉ có một mình thiếu niên này thôi, lại cộng thêm thân hình đối phương gầy yếu, cũng chỉ là một đứa trẻ hơi lớn mà thôi.
Trên mặt bà lão lập tức lộ vẻ may mắn.
Nhưng cảm giác may mắn ấy vừa xuất hiện, bên tai bà ta đã vang lên một thanh âm không chút kiêng kỵ: “Bà già kia, bà chết chắc rồi!"
Khuôn mặt Dư Khuyết bỗng xuất hiện ngay trước mặt bà lão nọ, cười gằn một tiếng.
Chỉ thấy ngón tay của Dư Khuyết vô cùng sắc bén, âm thanh còn chưa dứt, móng vuốt của hắn đã đâm vào yết hầu của Phách Hoa bà tử.
[*Từ Phách Hoa bà tử này còn có nghĩa là bà lão bắt cóc trẻ em, nhưng về đoạn sau có Phách Hoa nương nương xuất hiện nên mình sẽ giữ nguyên từ này.*]
Con mắt bà lão nọ co lại, vội vàng tránh né. Nhưng ngay cả khi đã xê dịch thân thể, bà ta cũng không thể né hoàn toàn khỏi móng vuốt của Dư Khuyết.
Xoẹt! A!
Âm thanh máu thịt bị xé rách vang lên, xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết thê lương. Hai người va chạm mạnh một cái, cánh tay trái của Phách Hoa bà tử đã bị xé rách, mang theo mùi máu tươi nồng đậm tựa như không cần tiền phun ra.
"Thằng nhóc khốn kiếp!" Phách Hoa bà tử kia kêu to, sắc mặt chuyển thành trắng bệch, trong mắt đã đầy rẫy sợ hãi xen lẫn với oán hận. Bà ta hoàn toàn không ngờ, tên nhóc choai choai trước mắt này, rõ ràng tuổi tác không lớn lắm, nhưng ra tay lại ngoan độc như thế. Hơn nữa hiển nhiên là trên người hắn có nuôi gia thần, dường như còn không phải gia thần đơn giản, mà là loại cực kỳ am hiểu chém giết!
Dư Khuyết vừa vung ra một trảo đắc thủ, đã nhanh chóng nắm lấy cánh tay của bà lão kia, vốn định tiến lên mấy bước, trực tiếp phế bỏ ba chi còn lại, nhưng ngửi thấy mùi lạ nồng đậm xung quanh, ánh mắt Dư Khuyết hơi có chút tỉnh táo lại: "Kẻ này, hút thuốc phiện đến mức hút cả vào xương cốt rồi sao? Trong máu đều là thứ mùi hôi thối này!"
Vì thế hắn cẩn thận không tiến lên nữa, mà giống như một chú mèo, đột nhiên lộn ngược ra sau, thối lui mấy bước.
Dư Khuyết kéo dài khoảng cách, lập tức đá một cước vào người Tiểu Phục Duyên đang té lăn dưới đất, để nha đầu chết tiệt này lăn đi mấy vòng, càng rời xa Phách Hoa bà tử kia càng tốt.
Ngay khoảnh khắc hắn lùi lại, một ngọn lửa đã xuất hiện ở vị trí ban đầu của hắn, khói lửa lượn lờ mang theo mùi hương lạ lùng, là từ trong miệng Phách Hoa bà tử kia phun ra.
Nếu vừa rồi Dư Khuyết không nhận thấy có điểm gì đó không đúng, nói không chừng hắn đã bị đối phương phun trúng rồi.
Phía sau làn khói nồng đậm, một tiếng lẩm bẩm gấp gáp vang lên: "Người từ tám phương tới đây, bốn phía có quỷ, Phách Hoa nương nương, cứu khổ cứu nghèo."
Âm thanh niệm kinh xuất hiện, mùi thuốc phiện càng thêm nồng đậm, trực tiếp chui vào mũi miệng của Dư Khuyết, khiến cho ý thức của hắn không khỏi rơi vào mê man, thậm chí trong lòng còn dâng lên một loại xúc động muốn khoa tay múa chân theo tiếng niệm kinh của đối phương.
Chỉ một thoáng, Dư Khuyết đã hiểu, khó trách Tiểu Phục Duyên lại nghe lời đi theo đối phương tới giữa ngõ nhỏ này. Thì ra là mùi hương trên người bà ta có thể mê hoặc lòng người, ảnh hưởng đến thần trí, thậm chí trên một trình độ nhất định nào đó, thứ mùi này còn có thể điều khiển người sống, để người ta đi theo bà ta như gà vịt.
Phốc phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng của Dư Khuyết phun ra, dưới cơn đau đớn kích thích, ánh mắt của hắn đột nhiên tỉnh táo hơn một chút.
Ngay sau đó lại là một hồi chuông đồng trong trẻo vang lên, chỉ thấy Dư Khuyết phun một ngụm máu đầu lưỡi lên chiếc chuông đồng trong tay. Sau đó, hắn lắc lư cái chuông đồng, rất nhanh đã có ba luồng oan hồn trắng bệch từ trong chuông đồng bay ra.
Mà tiếng chuông rung động ấy cũng khiến cho thanh âm niệm kinh của Phách Hoa bà tử kia bị quấy rầy, trực tiếp trở nên mơ hồ không rõ. Người này có thể dùng hương khí cách không gây ảnh hưởng đến Dư Khuyết thì giờ phút này Dư Khuyết lại dùng pháp khí chuông đồng nhà mình, gây ảnh hưởng đến đối phương, quấy rối quá trình thi pháp của đối phương.
Tiếng niệm chú của Phách Hoa bà tử ngừng lại, bà ta nhịn đau, trong miệng the thé mắng: "Hay cho một thằng con hoang, ta chính là một vị bà tử dưới trướng Phách Hoa nương nương, ngươi gặp thần tôn của ta, còn không mau quỳ xuống, chặt tay bồi tội!"
Vù vù.
Trong tiếng hô to của đối phương, khói khí trong ngõ nhỏ bắt đầu cuồn cuộn biến hóa, rất nhanh đã tạo thành một hình người to lớn. Hình người này cao quá một trượng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đối phượng là một nữ thân, trên người mang đến cảm giác uy nghiêm khó tả.