Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, cô cứ nghĩ là mình sẽ sợ hãi, thậm chí còn sợ đến mức ngủ mơ, nhưng sự thật đã chứng minh là cô đã lo lắng thừa.

Cô không những không gặp ác mộng, mà ngay cả ăn uống cũng không bị ảnh hưởng gì, mỗi bữa vẫn ăn rất nhiều.

Thấy cô không có gì bất thường, chú Ngô cũng yên tâm, còn nói cô là người sinh ra để làm công an.

Ngay cả cô cũng cảm thấy mình gan dạ thật.

Thời gian nghỉ đến rất nhanh, một ngày trước khi nghỉ, sau khi tan làm cô liền bắt xe về quê.

Vì sợ không kịp xe buýt, cô mặc luôn đồng phục công an về nhà, kết quả là dọc đường ai đi qua cũng ngoái đầu lại nhìn, ngay cả khi lên xe rồi, những người trên xe cũng thi thoảng lại nhìn cô, nhưng lại không ai dám đến gần.

Tất nhiên là cô cố ý mặc đồng phục về nhà.

Chủ yếu là cô muốn cho bà nội xem, cũng để bà có cơ hội khoe khoang với mọi người trong thôn một chút.

Cô biết bà nội thích nhất là được như vậy.

Cũng thật trùng hợp, lúc xe đến thị trấn, cháu vừa xuống xe chưa được bao lâu thì lại gặp phải Vương Thành Tài, kết quả là tên nhóc này vừa nhìn thấy cô mặc đồng phục công an, thì sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.

Cô thất vọng vô cùng, haiz, đáng tiếc là không thể nhân cơ hội này dạy dỗ hắn một trận.

...

Lúc cô về đến thôn, cả thôn được một phen xôn xao!

Hôm nay cô về sớm, lúc đến đầu thôn thì trời vẫn chưa tối, lúc này vẫn còn rất nhiều người ngồi tụ tập nói chuyện phiếm, đương nhiên là trong đó cũng có cả nhà cô.

Họ đã biết hôm nay cô sẽ về, vì hôm trước gọi điện thoại cô đã nói với họ rồi.

Cho nên cả nhà cô đã ra đầu thôn đợi từ sớm.

Mấy người khác trong thôn nghe nói cô hôm nay về, cũng kéo đến xem náo nhiệt, người đến người đi, rất đông.

Kết quả là lúc cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

"Ôi chao, bác Tô này, đây có phải là cháu gái của bác, Tô Hòa không? Trời ơi! Thế mà lại mặc cả đồng phục công an, tôi đây sống đến từng này tuổi rồi mà chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc đồng phục công an cả."

"Đúng đấy, đúng đấy, trông thật oai phong! Không hổ danh là con chim Phượng Hoàng của thôn chúng ta, trông thật tuấn tú!"

...

Lúc này bà nội Tô đã lười để ý đến họ nữa.

Bà đi thẳng về phía cô.

Từ xa cô đã nhìn thấy mọi người đứng ở đầu thôn, lúc nhìn thấy bà nội đi tới, cô vội vàng chạy đến.

"Bà nội, sao bà lại ra đây, cháu có phải trẻ con đâu, chẳng lẽ lại không tìm được đường về nhà?"

"Ôi chao, cháu gái bảo bối của bà nội ơi! Bà nhớ cháu lắm, để bà nhìn cháu một cái nào, công việc thế nào rồi?"

Bà nội cười híp mắt, cũng không đợi cháu trả lời, bà lại cẩn thận đánh giá bộ đồng phục công an trên người cháu: "Tốt quá, tốt quá!"

Cô cười nói: "Bà yên tâm, cháu sống rất tốt!"

Sau đó mọi người trong nhà cũng vây quanh cháu, mấy đứa em thì tíu tít hỏi han không ngớt, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bộ đồng phục công an trên người cháu.

Bà nội vui vẻ xong bèn nói: "Hòa ơi chắc là cháu đói rồi, đi thôi, về nhà ăn cơm!"

"Vâng ạ!" Cháu gật đầu, cười vui vẻ cùng mọi người đi về nhà.

Lúc đi ngang qua đầu thôn, mọi người cũng vây quanh chào hỏi, khen cháu hết lời, cuối cùng phải nhờ bà nội giải vây cô mới thoát được.

Về đến nhà, cô nghe bà nội nói: "Không cần để ý đến bọn họ, bọn họ thấy cháu sống tốt nên muốn đến gần gũi, muốn xin xỏ lợi ích gì từ cháu thôi, cháu không cần phải quan tâm."

Nghe bà nội nói vậy, cô gật đầu: "Bà yên tâm, hiện tại cháu chỉ là nhân viên tạm thời, muốn quản cũng không có quyền hạn gì."

Bà nội vốn sợ cô không nỡ từ chối, nghe cô nói như vậy bà mới yên tâm.

Sau đó bà quay sang nói với mấy bác dâu: "Mau dọn cơm ra đi, cháu gái tôi chắc là đói lắm rồi!"