Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chờ đến lúc cơm nước đã dọn lên bàn, cô mới biết là mọi người còn chưa ăn cơm tối, chắc là đang đợi cô về, trong lòng cháu cảm thấy thật ấm áp.

Nghĩ đến món đồ đã mua lúc nãy, cô vội vàng lấy ra.

"Bà ơi, lúc nãy trên đường về cháu có mua một con vịt quay, mang về cho mọi người cùng ăn."

Nghe thấy có vịt quay, mọi người lập tức hai mắt sáng rực, suýt chút nữa thì nước chảy ra.

Bà nội lại trừng mắt nhìn cômột cái, nói: "Mua món này làm gì cho tốn kém, số tiền đó để dành ăn cơm thêm cho khỏe, công việc của cháu vất vả như vậy, đừng để bản thân bị đói! Nhà chúng ta cái gì cũng có, ăn no là được rồi, có phúc gì mà ăn vịt quay, sau này đừng mua nữa!"

Bác cả nghe vậy cũng nói: "Đúng đấy Đại Nha, cháu mới đi làm, phải lo cho bản thân trước, không cần phải lo cho chúng ta đâu."

Nghe vậy mọi người cũng không còn tâm trạng nào mà thèm thuồng vịt quay nữa, vội vàng gật đầu phụ họa, sợ cô sống kham khổ, lại tiết kiệm tiền mua đồ ăn cho mọi người.

Thấy mọi người nói như vậy, có vẻ như không muốn ăn, còn muốn cô mang đi trả lại.

Tô Hòa thấy thế vội vàng ngừng đề tài này, lại cười giải thích: "Bà nội yên tâm, cháu không đói đâu, đồ ăn ở đơn vị bán rất rẻ, cháu có thể ăn no."

Nói xong lại lấy vịt quay ra, "Cháu chỉ muốn cho mọi người đỡ thèm thôi, trước đó mọi người chưa từng ăn, hiện tại có cơ hội, thì nếm thử cho biết, bà yên tâm, sau này cháu sẽ không lãng phí tiền nữa."

Nghe Tô Hòa nói như vậy, bà nội Tô liền yên tâm, cũng không tiện từ chối nữa, lúc này mới nhận lấy vịt quay, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu, "Lần này thì thôi, sau này có tiền thì con giữ lại mà dùng, đừng lãng phí."

"Vâng ạ!" Tô Hòa gật gật đầu, cười đáp.

Một con vịt quay nhìn không nhỏ, nhưng muốn chia cho mười mấy người nhà họ Tô cũng không nhiều, mỗi người cũng chỉ được chia một miếng thịt, cuối cùng ngay cả xương cốt đều bị bà nội Tô cầm đi hầm canh, có thể nói là lợi dụng triệt để.

Nhưng mọi người vẫn ăn rất vui vẻ.

Tô Nam – em họ nhỏ nhất của Tô Hòa, còn bĩu môi cảm khái: "Đây là thứ ngon nhất đời cháu từng ăn."

Tô Hòa nhìn cậu nhóc mới sáu tuổi không biết nói gì cho phải, nhưng thấy mọi người đều đồng ý, không hiểu sao lại thấy lòng chua xót.

Cũng bởi vì như vậy, cô càng nghĩ mình phải cố gắng làm việc, để người nhà có thể ăn nhiều món ngon hơn, cũng phải tiếp tục cố gắng.

Nghĩ đến đây, Tô Hòa bèn nói với bà nội: "Bà nội, con quyết định sau này mỗi tháng lĩnh lương sẽ đưa cho nhà mình năm đồng."

Nghe cô nói như vậy, mọi người đều giật mình, quay đầu nhìn về phía cô.

Tô Hòa trái lại không nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ nhà mình bây giờ chưa tách hộ, điểm công của mọi người kiếm được đều đưa cho nhà, cô cũng không thể ngoại lệ.

Nhưng bởi vì ăn nhiều, thật ra tiền lương hiện tại của cô cũng chẳng còn lại bao nhiêu, năm đồng đã là nhiều nhất rồi.

Chờ sau khi chuyển chính thức, cô sẽ đưa cho nhà nhiều hơn.

Kết quả bà nội Tô nghe xong liền trực tiếp từ chối: "Không được! Con làm việc ở kinh thành không dễ dàng, vốn dĩ lương công nhân thời vụ đã chẳng được bao nhiêu, không cần đưa cho nhà đâu, con cứ giữ lại mà tiêu."

Tô Hòa nghe xong lời này vừa muốn từ chối, lúc này bác cả cũng lên tiếng.

"Đúng vậy Hòa, tâm tư của con mọi người đều biết, nhưng con không cần lo lắng, chúng ta đều hiểu, hiện tại quan trọng nhất là con phải đứng vững gót chân trước đã, không cần phải để ý đến nhà, trong nhà đã có chúng ta lo rồi."

Ngay cả chú ba và thím ba nghe xong cũng gật gật đầu.

Tô Hòa thấy thế kinh ngạc, không ngờ họ lại nghĩ như vậy, nhưng nhà nuôi cô nhiều năm như vậy chẳng phải là muốn cô sau này có tiền đồ có thể giúp đỡ nhà hay sao? Sao lúc này lại từ chối?