Toàn Quân Liệt Trận

Chương 10. Tiểu sư đệ (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Diệp còn chưa rời đi, cánh cửa lại cót két mở ra, một người đàn ông trung niên trông khá cường tráng xuất hiện trước mặt Lâm Diệp.

Nhìn qua, người này ước chừng bốn mươi tuổi, trên trán và trên cổ có một vết sẹo rõ, nhìn rất đáng sợ.

Ấn tượng đầu tiên của người khác về người này chính là ông ta có khuôn mặt vuông chữ điền với lông mày rậm và đôi mắt to cực hiếm thấy, thoạt nhìn không giống người tốt chút nào.

"Ngươi làm gì vậy?"

Người đàn ông trung niên vạm vỡ hỏi.

Lâm Diệp chắp tay nói: "Nghe nói Nghiêm sư phụ võ nghệ cao cường, nổi tiếng là hào hiệp, cho nên ta tới bái sư."

Còn chưa nói xong, người đàn ông trung niên kia đã nắm lấy cánh tay Lâm Diệp, kéo hắn vào trong cửa, lúc đó Lâm Diệp gần như bay lên.

Người này sải bước như bay, kéo Lâm Diệp đi nhanh vào trong sân, dưới ánh mắt đồng cảm của khoảng hai mươi đệ tử, Lâm Diệp lại bị kéo vào phòng chính.

"Ta chính là Nghiêm Tiển Ngưu."

Người đàn ông trung niên vạm vỡ mở ngăn kéo, lấy ra một mảnh giấy và một hộp mực, kéo lấy tay Lâm Diệp ấn vào hộp mực một cái, sau đó ấn lên tờ giấy kia.

"Học đồ ít nhất phải học ba năm mới có thể xuất sư, xuất sư xong không được mở võ quán ở những con phố lân cận, sau khi xuất sư, số tiền đầu tiên kiếm được phải đưa cho sư phụ, cũng chính là ta."

Nghiêm Tiển Ngưu cất tờ giấy và hộp mực vào ngăn kéo, đưa tay về phía Lâm Diệp: “Học phí ba năm tổng cộng là ba mươi lượng, có thể đóng nửa năm một hoặc một năm một hoặc đóng hết một lần cũng được, đưa tiền đi."

Lâm Diệp hỏi: "Đây là đã nhận ta rồi?"

Nghiêm Tiển Ngưu nói: “Trong khế ước đã ghi rồi, không được rút lại, không cần học có thể về, nhưng học phí phải đóng đủ.”

Lâm Diệp nói: "Vừa rồi đó rõ ràng là một tờ giấy trắng."

Nghiêm Tiển Ngưu nói: “Lát nữa ta sẽ viết."

Lâm Diệp lấy túi tiền từ trong ngực ra, nhưng hắn còn chưa kịp đếm, Nghiêm Tiển Ngưu đã cướp lấy túi tiền, đổ xuống bàn.

Trong lòng Lâm Diệp thầm nói 'lúc ta cướp của những tên lưu manh kia cũng không nhanh như ông', nhưng hắn muốn giả vờ vụng về nên cố ý chậm một chút.

Người này cẩn thận đếm ra ba mươi lượng, sau đó nhìn thấy số còn lại đại khái khoảng mười mấy lượng bạc nữa, thế là ông ta đứng thẳng người nói với Lâm Diệp: "Ba mươi lượng không bao ăn ở, ngươi có muốn ở đây không?"

Lâm Diệp cướp tiền lại và nói: "Không cần."

Đôi mắt của Nghiêm Tiển Ngưu sáng lên, biểu cảm trên khuôn mặt chính là 'Mẹ nó, vậy mà còn có người có thể cướp bạc về từ trong tay ta'.

Nhưng ông ta cũng không bận tâm nhiều, kéo Lâm Diệp ra khỏi cửa, hét lên với những người ở trong sân: "Nghe cả đây, đây chính là tiểu sư đệ của các ngươi, sau này chiếu cố một chút."

Nói xong, ông ta đá vào mông Lâm Diệp một cái, nói: "Đi luyện công đi."

Sau đó ông ta quay người trở vào phòng, đóng sầm cửa lại, sau đó lại nghe thấy tiếng đếm tiền từ trong phòng phát ra.

Lâm Diệp nghe âm thanh yêm tai từ số tiền kia phát ra, trong lòng cảm tạ mấy nhân sĩ hữu hảo đã tài trợ học phí cho hắn kia, xếp hạng không phân trước sau.

Tên mập đã nhốt Lâm Diệp ở ngoài trước đó lắc đầu đi tới, tới trước mặt Lâm Diệp, hắn ta thở dài nói: "Cứu cũng không cứu nổi ngươi, ta đã đóng cửa rồi, đóng cửa rồi thì ngươi đi đi chứ."

Lâm Diệp nhìn tên mập này, tùy ý đáp lại một câu: "Đa tạ."

Tên mập có tính cách nhiệt tình, cười nói: "Cũng coi là duyên phận của chúng ta, từ nay trở đi chúng ta chính là sư huynh đệ rồi."

Lâm Diệp thì lại có tính cách trái ngược với hắn ta, vẫn tùy ý gọi một tiếng: "Sư huynh."

Tên mập chắp tay chào lại: "Ta tên là Mạc Ngô Đồng, ta xếp thứ mười bảy ở võ quán này, đệ có thể gọi ta là Mạc sư huynh."

Hắn ta chỉ chỉ vào người thiếu niên cách đó không xa, mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng đã có mấy phần khí chất lạnh lùng kiêu ngạo: "Đệ ấy là Trần Vi Vi, xếp thứ mười tám, là Trần sư huynh của đệ."

Lúc này, một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi chạy tới, tay trái cầm nửa cái bánh bao, tay phải cầm nửa cái đùi gà, cười haha và nói với Lâm Diệp: “Ta tên là Ninh Châu, xếp thứ hai mươi ba, sau này ngươi gọi ta là Ninh sư huynh."

Lâm Diệp cảm thấy có chút không thể chấp nhận được, hắn phải gọi một đứa nhỏ bằng nửa tuổi mình là sư huynh?

Nhưng hắn đến võ quán là có mục đích quan trọng, vì vậy hắn tự khuyên mình phải nhẫn nhịn trước.

Thế là hắn hỏi một câu: “Là tiểu sư huynh?"

Ninh Châu lắc đầu chỉ về phía xa: “Đệ ấy mới là tiểu sư huynh của đệ, xếp thứ hai mươi tư, đệ là thứ hai mươi lăm."

Lâm Diệp nhìn theo hướng hắn ta chỉ, nhìn thấy một cậu bé khoảng ba bốn tuổi đang ngồi xổm ở đó và tè trên bãi cát dùng để luyện đấu cách đó không xa.

Từ tư thế ngồi xổm đi tiểu của cậu bé, có lẽ cậu bé còn đang mặc quần hở đáy, Lâm Diệp vừa nghĩ tới đây liền nhìn thấy cậu bé kia đứng dậy, chiếc vòi voi nhỏ kiêu ngạo lộ ra ngoài, trên đó còn dính một giọt nước trong suốt như pha lê.

Lâm Diệp trong lòng thở dài, nghĩ sao mình lại nhìn kỹ như vậy chứ?

Hắn lẩm bẩm một câu: "Quả nhiên là nhỏ."

Ninh Châu nói: “Đừng thấy đệ ấy nhỏ, đệ ấy là cháu của sư nương, chí ít không cần phải nộp tiền, không tốn tiền, học như chơi, lại không phải chịu thiệt."