Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khuôn mặt bị đấm trúng đang đau nhức, dưới bụng cũng âm ỉ, Lâm Diệp dùng trận đấu này để kiểm tra giới hạn của mình.

Một mình đánh ba bốn tên lưu manh như vậy thì dễ dàng, sẽ không có chuyện gì, nhưng đánh sáu bảy tên thì lại không ổn, sẽ bị thương.

Lâm Diệp nghĩ, những người đó, mỗi một người đều là người giết ra từ trong núi xác biển máu, dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất, mỗi một người đều có thể dễ dàng đánh được mười tên lưu manh như đám người Cao Công.

Hơn nữa, những người đó còn giỏi thuật giết người, chính xác và hiệu quả.

Mà kỹ năng của hắn là lén luyện tập chứ bà bà không biết, chiêu thức cũng là bản thân hắn tự mày mò ra, căn bản không cùng trình độ với những người kia.

Lúc còn ở Vô Vi Huyện, đừng nói là đánh nhau mà cãi nhau với người khác thôi cũng không được, bởi vì bà bà không thích.

Lâm Diệp dùng cách thực chiến để kiểm tra và thấy mình còn chưa đủ giỏi, còn thua kém rất nhiều.

"Ta cần một sư phụ."

Lâm Diệp tự lẩm bẩm, tiếp tục sải bước về phía trước.

Trở lại tiểu viện, Lão Trần đã thu dọn gần xong, đem chăn gối của mình chuyển sang phòng phụ bên cạnh, phòng chính đã được nhường cho Lâm Diệp.

Nhìn thấy Lâm Diệp đi vào cửa với vết bầm tím trên mặt, Lão Trần giật mình: "Ngươi đây là làm sao vậy?"

Lâm Diệp lắc đầu: "Không có việc gì, ta đụng phải cây."

Lão Trần nhìn kỹ thì thấy má trái của Lâm Diệp bị bầm tím một mảng, má phải cũng bị bầm tím một mảng, đây là đụng phải cây sao?

Ông ta không nhịn được tò mò hỏi: “Sao lại đụng vào hai lần?"

Lâm Diệp nói: “Lần thứ nhất thua rồi, ta không phục."

Lão Trần: "..."

Ông ta hỏi: “Xem ra lần hai cũng thua rồi, nếu đã không phục tại sao chỉ đụng hai lần?"

Lâm Diệp: "Người thức thời là trang tuấn kiệt, dù sao thì ta cũng là người ra tay trước."

Lão Thần: "..."

Lâm Diệp lấy một cái ghế và ngồi xuống, nói với Lão Trần: "Bây giờ ta hỏi chuyện thứ hai, đại thúc, ông có biết trong Vân Châu Thành này có võ quán nào do lão binh mở không, tốt nhất là những lão binh từng ra chiến trường."

Lão Trần vô thức hỏi một câu: "Ngươi đây là muốn đi luyện võ sao? Rốt cuộc ngươi định làm gì?"

Lâm Diệp chỉ vào mặt mình, nghiêm túc nói: "Vẫn là không phục."

Lão Trần nuốt khan, lòng tự nhủ rằng tên này không chỉ là một kẻ ngốc mà còn là kẻ ngốc máu chiến trong số những kẻ ngốc.

Có người nói rằng thôn nào cũng có kẻ ngốc, nhưng kẻ ngốc máu chiến thì cứ năm trăm thôn mới xuất hiện một người, vậy mà mình lại gặp rồi.

Lâm Diệp hỏi: "Đại thúc, rốt cuộc ông có biết không?"

Lão Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Ta thật sự biết một người mở võ quán, hơn nữa còn thật sự là lão binh từng ra chiến trường giết giặc."

Lâm Diệp mỉm cười rồi.

Lão Trần dẫn Lâm Diệp đến võ quán, vừa đi vừa nói: "Cái tên Nghiêm Tiển Ngưu đó tính tình cổ quái, ngươi đừng chọc hắn ta tức giận."

Lâm Diệp vừa đi vừa thờ ơ hỏi: "Cổ quái thế nào?"

Lão Trần nói: "Ta nghe nói hắn kết giao với rất nhiều người kỳ quái, trong đó có người thọt, cũng có người chột, hơn nữa hắn còn nghiện rượu và tham tiền."

Lâm Diệp có chút không hiểu, hắn hỏi: "Nếu đã như vậy thì tại sao con trai ông cũng đến võ quán của Nghiêm sư phụ luyện công?"

Lão Trần nói: “Nghe nói Nghiêm Tiển Ngưu có chút quan hệ với tổng bổ* của Vân Châu Thành bọn ta, vì vậy trong nha môn có chút chiếu cố, đến chỗ của hắn ta học võ cũng bớt được chút phiền phức."

(*): Một chức quan võ phụ trách việc truy bắt phạm nhân thời cổ đại.

Ông ta nhìn quanh rồi hạ giọng nói: “Có hai võ quán bị bọn lưu mạnh tới cửa đòi tiền, sư phụ của võ quán đó nói luyện một thân bản lĩnh mà vẫn bị những tên lưu manh kia đánh một trận rất thảm, vẫn là không thể tránh khỏi việc đưa bạc cho người ta."

Lúc này Lâm Diệp mới hiểu được ý tốt của Lão Trần, hắn cảm thấy nếu đi đến võ quán của Nghiêm Tiển Ngưu, ít nhất sẽ không đến mức bị côn đồ lưu manh ức hiếp.

Vừa rạng sáng, bọn họ đã đến cửa võ quán, cánh cửa vừa lúc vang lên tiếng cọt kẹt, hai thiếu niên trạc tuổi Lâm Diệp vừa lúc mở cửa ra.

Trong đó một thiếu niên trông mặt mũi có chút lạnh lùng nghiêm nghị vừa nhìn đã thấy Lão Trần, ánh mắt rõ ràng đã thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt của thiếu niên đó trở nên rất khó coi, giữa lông mày có thêm chút chán ghét.

Lão Trần cũng có phản ứng rất lớn, ông ta mở miệng nhưng không dám nói, do dự một lát rồi xoay người bước đi nhanh.

Lâm Diệp đại khái đoán ra được thiếu niên này là ai, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, cha con với nhau, vừa gặp mặt đã phản ứng như vậy.

Thiếu niên còn lại thì trông mũm mĩm, da thịt trên mặt trắng hồng, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã muốn nhéo một cái.

"Ngươi là ai?"

Tên mập hỏi một câu.

Lâm Diệp chắp tay thành quyền, nói: "Ta tên Lâm Diệp, ta đặc biệt tới đây để bái sư."

Nghe thấy lời này, tên mập lập tức mở to mắt, hạ giọng xuống rất thấp và vội vàng nói: "Bái cái con khỉ, mau đi đi."

Sau đó một tiếng 'rầm' vang lên, cửa bị hắn ta đóng lại, suýt chút nữa đập vào mũi Lâm Diệp.

Lâm Diệp sững sờ, sau đó lại nghe thấy trong sân có người đang nói chuyện, dường như đang hỏi ngoài cửa là ai, tên mập kia nói không biết là lợn nhà ai chạy tới xin nước.