Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ xưa đến nay, chỉ có rất ít người biết đến sự tồn tại của ám huyệt, càng không biết năm mươi hai ám huyệt này rốt cuộc là thứ gì.
Lâm Diệp chậm rãi thở ra một hơi, hắn là một người rất thông minh, nhưng sau khi đọc xong giải thích về ám huyệt, hắn cũng cảm thấy quá khó khăn.
Ngươi không biết chúng ở đâu, cũng không biết rốt cuộc chúng là gì, càng không biết chúng di chuyển thế nào.
Người có thể điều khiển được một ám huyệt chồng lên minh huyệt, chính là có thể trở thành cường giả hạng nhất trong lĩnh vực sở trường của mình.
Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng gà gáy, Lâm Diệp lúc này mới bừng tỉnh, không biết từ lúc nào trời đã gần sáng rồi.
Lão Trần đã dậy nhào bột, có thể nghe ra được ông ta cố ý nhẹ tay nhẹ chân, sợ làm ồn tới Lâm Diệp.
Mà con chó tuyết kia thì gắng sức vươn người, chui ra khỏi giường, trông dáng người nhỏ bé vậy mà lại có mấy phần giống con sói.
Nó đột nhiên rên gào một tiếng khiến Tiểu Tử Nại sợ run lên, cô bé không mở mắt mà kéo con chó tuyết trở lại, ôm nó vào lòng.
Cô bé run giọng nói: “Suỵt, có chó dữ, mày đừng sủa.”
…
Những người trẻ tuổi có nhiều lợi ích của tuổi trẻ, chẳng hạn như tinh lực và thể lực sung mãn.
Nếu một người sau bốn mươi tuổi thức suốt đêm, sợ rằng thể xác lẫn tinh thần sẽ kiệt quệ và không thể hồi phục lại trong vài ngày. Nhưng Lâm Diệp đã thức cả một đêm, chỉ rửa mặt bằng nước lạnh là đã hồi phục lại tinh thần không ít.
Hắn sáng sớm vẫn đến võ quán, người mở cửa vẫn là Mạc Ngô Đồng, như thể hầu hết mọi việc trên thế giới này đều đã được sắp đặt và tuân theo từng bước một.
Điểm khác biệt là ánh mắt Mạc Ngô Đồng nhìn Lâm Diệp có chút phức tạp, ba phần hối lỗi, bốn phần quan tâm, còn có ba phần nghi ngờ.
Có lẽ Mạc Ngô Đồng cũng không hiểu, hôm qua tên trước mặt này bị sư phụ đánh thảm như vậy, sao hôm nay lại có vẻ như không có gì vậy chứ?
"Chào buổi sáng, sư huynh."
Lâm Diệp chào hỏi như thường lệ rồi bước vào cửa. Như những ngày trước, với tư cách là tiểu sư đệ trong võ quán, hắn phải dọn dẹp đình viện.
Nhị thập tam sư huynh đang ngái ngủ - Ninh Châu bế nhị thập tứ sư huynh – Tiết Đồng Chùy từ trong phòng đi ra, trong miệng đứa bé còn ngậm vú giả bằng gỗ.
"Tiểu ‘xư’ đệ! Ối, ‘xư’ phụ không cho gọi tiểu ‘xư’ đệ, Ngũ Ngũ!”
Tiết Đồng Chùy vừa nhìn thấy Lâm Diệp liền hưng phấn, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của Ninh Châu, chạy tới trước mặt Lâm Diệp và giang rộng cánh tay.
Tiểu tử này ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lâm Diệp nói: "Bế bế."
Lâm Diệp mỉm cười cúi xuống bế cậu bé lên, sau đó động tác thành thục, xoay cậu bé lại để cậu bé đi tiểu.
“Ngũ Ngũ, đệ ‘ăng’ cơm chưa?”
"Chưa."
"Ta cũng chưa, lát nữa đi ăn cháo thịt.”
“Hôm nay có cháo thịt?”
Lâm Diệp nhìn về phía Mạc Ngô Đồng đứng bên cạnh.
Võ quán đương nhiên sẽ lo liệu đồ ăn, chỉ là bữa sáng này rất đơn giản, cũng chỉ có mấy cái màn thầu ấm ấm với một chút dưa chua là xong, cùng lắm là có thêm một ít thức ăn thừa của tối hôm qua.
Người chịu trách nhiệm nấu ăn cho mọi người luôn là nhị sư huynh - Đàm Bính Thần, một người tốt bụng, làm việc chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn.
Mạc Ngô Đồng nói: “Không biết hôm nay sư phụ trúng tà gì, sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho chúng ta, thậm chí còn nấu cháo thịt.”
Hắn ta hạ thấp giọng nói: "Đệ cũng biết sư phụ thật ra có xuất thân là lính cấp dưỡng đúng không, đồ ăn sư phụ nấu thực sự rất ngon, chỉ là lười thôi.”
Lời nói đột ngột ngừng lại vì bọn họ nhìn thấy sư phụ Nghiêm Tiển Ngưu từ trong bếp đi ra.
"Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm rồi."
Nghiêm Tiển Ngưu hét lên một tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào người Lâm Diệp, tựa hồ có chút do dự, sau đó vẫy tay với Lâm Diệp: "Tới giúp."
Lâm Diệp đặt Tiết Đồng Chùy xuống, đi vào phòng bếp rửa tay, giúp đỡ các sư huynh bưng cháo.
Nghiêm Tiển Ngưu, một người đàn ông thô ráp, liên tục lau tay vào tạp dề, ông ta mấy lần mở miệng muốn nói gì đó nhưng đều kìm lại.
Đúng lúc này, sư nương Lôi Hồng Liễu từ bên ngoài bước vào, dịu dàng mỉm cười với Lâm Diệp, sau đó trừng mắt nhìn về phía Nghiêm Tiển Ngưu: "Nói chưa?"
Nghiêm Tiển Ngưu vội vàng giải thích: “Không phải là đang bận nấu ăn sao, vẫn chưa kịp nói.”
Lôi Hồng Liễu nhướn mày nói: "Ngay bây giờ!"
Nghiêm Tiển Ngưu ngay lập tức nhìn về phía Lâm Diệp và nói: "Hôm qua sư phụ có động thủ với ngươi, có đánh hơi mạnh một chút, sư phụ xin lỗi ngươi.”
Lâm Diệp có chút giật mình, quả thực hắn không ngờ tới.
Hắn đang định nói một câu ‘đừng khách khí’ thì lại thấy Lôi Hồng Liễu đã tiến lên, túm lấy tai Nghiêm Tiển Ngưu: "Đây gọi là xin lỗi?"
Nghiêm Tiển Ngưu đau đến nghiến răng chịu đựng, nhăn mặt nói với Lâm Diệp: "Là sư phụ đã trách nhầm ngươi, sư phụ xin lỗi ngươi, sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Khi mấy chữ "sau này sẽ không tái phạm nữa" được thốt ra khỏi miệng, có lẽ thật sự là buột miệng mà nói.
Lôi Hồng Liễu vốn vẫn còn tức giận trừng mắt nhìn Nghiêm Tiển Ngưu, nhưng khi quay đầu nhìn Lâm Diệp, trên mặt lập tức nở nụ cười dịu dàng.
"Tối hôm qua, sư phụ của ngươi cùng với tên mù và tên què lại đi uống rượu, biết được việc ngươi làm là việc tốt, ngươi đã tìm được một số công việc nghiêm túc cho đám lưu manh kia, kiếm được chút tiền chân chính, còn khiến đường phố sạch sẽ hơn nhiều.”