Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lôi Hồng Liễu nói: "Hôm qua ông ta không phân đúng sai đen trắng đã liền đánh ngươi, đây là lỗi của ông ta, hôm nay ta chống lưng cho ngươi, ông ta đánh ngươi thế nào, ngươi cứ đánh trả như thế là được.”

Nàng ta nói như vậy nhưng đương nhiên Lâm Diệp không thể làm như vậy, dù sao Nghiêm Tiển Ngưu cũng là sư phụ.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Nghiêm Tiển Ngưu đã vội vàng nói: "Đúng, đúng, đúng, làm theo lời sư nương ngươi nói, đánh ta đi, đừng thương xót, xin ngươi dùng sức đánh ta thật mạnh.”

Lời này nghe có vẻ không buồn cười lắm nhưng Lâm Diệp lại bật cười một tiếng.

Hắn không phải là người thích cười, cho nên ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy có phải mình đã thay đổi rồi, mới tới Vân Châu không lâu mà đã thay đổi một cách lặng lẽ như vậy?

"Sư phụ, nhanh bưng đồ ăn lên đi, các sư huynh đều đang đợi.”

Lâm Diệp nói xong lời này, nhìn về phía Lôi Hồng Liễu, khom người lạy: "Đa tạ sư nương."

Nói xong liền đi bưng cháo, Nghiêm Tiển Ngưu đầy vẻ hèn mọn nhìn về phía Lôi Hồng Liễu: "Không phải ta không thành khẩn, là Tiểu Diệp Tử không muốn đánh.”

Lôi Hồng Liễu nắm lấy tai Nghiêm Tiển Ngưu, vặn một vòng tròn, khiến Nghiêm Tiển Ngưu đau đến mức kêu lên.

"Tiểu Diệp Tử, sư nương giúp ngươi.”

Lôi Hồng Liễu buông Nghiêm Tiển Ngưu ra, cười haha đi tới giúp Lâm Diệp bưng cháo, nàng ta thích mặc váy đỏ, hôm nay cũng vậy, vốn dáng người đã rất chuẩn rồi, trên người còn có mùi thơm thoang thoảng thấm vào lòng người.

Vì vậy, Lâm Diệp lại nhớ tới câu nói mà mọi người thường nói kia, cũng không biết rốt cuộc sư nương nhìn trúng điểm gì ở sư phụ.

Mạc Ngô Đồng từng nói rằng sư nương còn có một biệt danh, gọi là Liễu Tiểu Yêu, còn nói năm đó người theo đuổi sư nương xếp hàng dài từ cửa nhà sư nương đến ngoài cổng thành.

Ca ca ruột của sư nương là tổng bổ đại nhân của Vân Châu Thành, gia cảnh tốt lại có thực quyền, theo lý mà nói có thế nào cũng không nên gả cho người như Nghiêm Tiển Ngưu.

Có điều nói đi phải nói lại, danh hiệu Lôi Tiểu Yêu của sư nương cũng là thực chứ không phải là hư danh hão huyền, chiếc eo nhỏ kia quả thực chỉ gọn trong một vòng tay.

Lôi Hồng Liễu nhẹ giọng nói: “Đêm qua, sư phụ ngươi biết đã trách lầm ngươi, ta bảo ông ta đi tìm ngươi nhận lỗi ngay trong đêm nhưng lại sợ làm phiền ngươi nghỉ ngơi, sáng sớm ông ta đã dậy sớm, cháo thịt này chính là do sư phụ ngươi đặc biệt làm cho ngươi đấy.”

Kỳ thực vừa rồi trong đầu Lâm Diệp luôn suy nghĩ về người mù và người què kia, hai người đó rõ ràng là đã giải thích giúp hắn.

Vậy hai người như vậy, thật sự là những kẻ đại gian đại ác như hắn nghĩ sao?

Lúc phân tâm, hắn không nghe rõ Lôi Hồng Liễu nói gì, Lôi Hồng Liễu giơ tay xoa xoa đầu Lâm Diệp: “Không nghe sư nương nói chuyện sao?”

Lâm Diệp vội vàng cúi người, tựa như là khách khí, nhưng thực ra hắn đang tránh né cử chỉ thân mật, ngoại trừ bà bà ra, hắn không quen với việc những nữ nhân khác đối xử với hắn như vậy.

"Đệ tử đa tạ sư phụ và sư nương hậu ái.”

Lâm Diệp bưng hai bát cháo thịt, có chút trốn tránh bước nhanh ra ngoài, còn chưa bước xuống bậc thang đã nhìn thấy Trần Vi Vi đang đi về phía mình.

Lâm Diệp không muốn quan tâm đến hắn ta, đang định sải bước tránh ra thì Trần Vi Vi lại giơ tay chặn Lâm Diệp lại.

Lông mày Lâm Diệp khẽ nhíu lại.

Trần Vi Vi đột nhiên lùi lại một bước và cúi người xuống, đầu gần như chạm đất.

"Là ta sai rồi.”

Nói xong, hắn ta đứng thẳng dậy, nói với giọng điệu vẫn mang theo chút ngạo mạn: "Ta sai chính là ta sai, không thể nợ ngươi gì cả, ngươi đánh trả đi.”

Lâm Diệp chỉ liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó lựa chọn đi vòng qua người hắn ta, bưng cháo đi về phía Tiết Đồng Chùy và Ninh Châu.

"Ta không thể nợ ngươi."

Giọng nói của Trần Vi Vi lại vang lên từ phía sau, nhưng Lâm Diệp vẫn phớt lờ hắn ta.

Một lúc sau, Trần Vi Vi nói: "Vậy ta sẽ tự đánh gãy tay mình, trả lại cho ngươi.”

Nói xong, hắn ta bước ra, thò tay qua giá vũ khí rồi phát lực định bẻ gãy cánh tay mình.

Một bóng đỏ lập tức lao tới, Lôi Hồng Liễu túm lấy cổ áo Trần Vi Vi kéo ngược ra sau, Trần Vi Vi bay ra ngoài.

Còn chưa tiếp đất, Nghiêm Tiển Ngưu đã túm lấy y phục sau lưng, một tay đỡ hắn ta trên không trung một cách đơn giản.

Lôi Hồng Liễu sắc mặt lạnh lùng quay người lại, nhìn về phía Trần Vi Vi và nói: "Ngươi tự bẻ gãy tay mình, không phải là Tiểu Diệp Tử tha thứ cho ngươi, chỉ là bản thân ngươi cảm thấy đã trả lại công đạo cho người ta rồi, ta đã nói rất nhiều lần rồi, tâm tư ngươi cố chấp, bây giờ đến hành sự cũng có mấy phần cực đoan, cứ tiếp tục thế này, sợ rằng ngươi sẽ rơi vào tà đạo.”

Nghiêm Tiển Ngưu đang một tay nâng Trần Vi Vi cũng cau mày nói: “Ngươi tính tình lạnh lùng bướng bỉnh như vậy, nhất định phải thay đổi mới được, ta sẽ làm chủ thay ngươi và Tiểu Diệp Tử, hôm nay là ngươi nợ hắn, sau này nếu hắn cần ngươi giúp đỡ, ngươi phải tận tâm tận sức, loại chuyện tự làm hại bản thân như thế này, sau này đừng nghĩ đến nữa.”

Sắc mặt Trần Vi Vi có chút tái nhợt, không biết là bị lời nói của sư phụ và sư nương dọa sợ, hay là từ đáy lòng không phục.

Nghiêm Tiển Ngưu nói: “Ngươi đã nhớ chưa?”

Trần Vi Vi im lặng một lúc rồi ừ một tiếng.