Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Nàng đi nghỉ ngơi đi, ta đi nói chuyện với nó vài câu.”
Nghiêm Tiển Ngưu nói xong liền đi về phía Lâm Diệp.
Tiền viện vốn không lớn lắm, hơn hai mươi đệ tử đều ở đó nên có vẻ hơi đông đúc.
Nghiêm Tiển Ngưu đi đến bên cạnh Lâm Diệp đang đứng tấn, ông ta kéo một chiếc ghế đẩu qua và ngồi xuống cách Lâm Diệp không xa.
"Trần Vi Vi bề ngoài có vẻ lạnh lùng và cứng rắn, nhưng thực chất trong lòng lại hơi hèn nhát và bướng bỉnh, hay để tâm chuyện vụn vặt, chuyện của hắn và cha hắn có lẽ ngươi đã biết rồi.”
Nghiêm Tiển Ngưu ngồi ở chỗ đó, tựa như nói với chính mình.
“Sau này, cô cô hắn bị bệnh nặng, trước khi rời đi đã giao hắn cho sư nương ngươi, vì vậy sư nương ngươi đối xử với hắn như vậy.”
Lâm Diệp nhìn Nghiêm Tiển Ngưu: "Sao Trần sư huynh không về?"
Nghiêm Tiển Ngưu dừng một chút, trả lời: "Có lẽ là vận may của hắn tới rồi, đứa trẻ mệnh khổ này trước đây đều rất xui xẻo.”
"Tối hôm qua, tổng bổ đại nhân đưa hắn về, lo rằng trong cơ thể hắn có thứ của tà tuý nên đã đi mời thần quan của Thiên Thuỷ Nhai tới ngay trong đêm.”
Lâm Diệp nghe thấy vậy, trong lòng khẽ động.
Triều Tâm Tông năm đó quả thực đã làm rất nhiều chuyện, việc tàn sát trong hai ba năm đó quả thật cũng đủ tàn khốc rồi.
Nhưng nếu như hai ánh sáng đỏ tối qua kia thật sự chỉ là một nhân vật nhỏ, là thứ mà tổng bổ đại nhân có thể giết tuỳ ý, vậy tại sao lại còn phải nhờ đến thần quan của Thượng Dương Cung?
Bởi vì chuyện của Triều Tâm Tông năm đó, cấp bậc tư thủ của phân tọa Thượng Dương Cung ở Vân Châu Thành cao hơn các tư thủ của những địa phương khác, thực lực đương nhiên cũng cao hơn.
Tư thủ ở những nơi khác đều là lông công một ngọc*, nhưng tư thủ của Thiên Thuỷ Nhai là lông công hai ngọc.
(*) Lông khổng tước gắn trên mũ, để phân biệt cấp bậc.
Nghe có vẻ chênh lệch không lớn, chỉ là chênh lệch giữa một và hai mà thôi, nhưng ngay cả lão bách tính cũng biết rằng một đệ tử có thể được Thần Cung bạn cho hai ngọc, tuyệt đối không bình thường.
Hạt ngọc đó là Bích Lạc Đan, một loại bảo thạch chỉ được tìm thấy trong Lăng Vân Động của Thượng Dương Cung. Người ta nói rằng nếu hạt ngọc này được đeo trên người, vào nước có thể tránh nước, vào lửa có thể đẩy lùi lửa.
Lông công là chiếc lông vũ rơi xuống của chim hồng tước, tương truyền rằng loại thần vật này, cả thế giới chỉ có một con, chính là ở trong Thượng Dương Cung, không chỉ là bảo vật của Thượng Dương Cung mà còn là thánh vật của đế quốc Đại Ngọc.
Chỉ có các tư thủ của các phân tọa Thượng Dương Cung mới có tư cách nhận một chiếc lông công và đeo nó trên cổ áo gấm màu đỏ thẫm trước khi nhậm chức.
Có được một viên Bích Lạc Đan là có được sự công nhận của Thần Cung đối với tư thủ các nơi, nó tượng trưng cho thân phận giống như lông công.
Nhưng nếu không có đại công lao, không có năng lực vượt xa những thần quan đồng cấp, tuyệt đối không thể có được viên Bích Lạc Đan thứ hai.
Lâm Diệp có biết về những chuyện này, dù sao trước khi tới Vân Châu, hắn đã học được không ít.
Khi trong lòng đang nghi hoặc, hắn nghe Nghiêm Tiển Ngưu tiếp tục nói.
"Sư nương ngươi suốt đêm ở trong phủ nha, có một vị tư lễ thần quan của Thiên Thủy Nhai tới, sau khi kiểm tra cẩn thận, ông ta nói rằng cơ thể của Trần Vi Vi không có vấn đề gì, cũng không bị nhiễm tà khí."
Lâm Diệp nghe thấy vậy liền cảm thấy chắc chắn còn có chuyện gì đó.
Nghiêm Tiển Ngưu tiếp tục nói: "Nhưng tư lễ thần quan còn nói, Trần Vi Vi là một hạt giống tốt hiếm gặp, nếu là hạt giống tốt thì không thể để lãng phí trong võ đường bình thường của chúng ta, ông ta muốn dẫn hắn về Thiên Thuỷ Nhai.”
Lâm Diệp: "Sư nương không ngăn cản?"
Nghiêm Tiển Ngưu nhìn về phía Lâm Diệp: “Đó là Thượng Dương Thần Cung.”
Lâm Diệp im lặng.
Đúng vậy, đừng nói là sư nương, cho dù là ca ca ruột của sư nương – Lôi Phong Lôi, quan chính ngũ phẩm, tổng bổ có quyền lực lớn như vậy, người có thể nói một là một nói hai là hai giữa hai đạo hắc bạch ở Vân Châu Thành, ở trước mặt người của Thượng Dương Cung, cũng chỉ có thể phục tùng.
Nghiêm Tiển Ngưu thở dài một hơi và nói: "Đối với Trần Vi Vi mà nói, đây thực sự có thể coi là một sự may mắn nghịch thiên. Thiên phú của hắn quả thực khá tốt, ta dạy hắn cũng không dạy được gì, có lẽ mấy năm sau gặp lại, hắn đã là thần quan của Thiên Thuỷ Nhai rồi.”
Lâm Diệp có thể nghe ra giọng điệu phức tạp trong lời nói của Nghiêm Tiển Ngưu, không phải tất cả đều là sự vui mừng đối với việc gặp lại Trần Vi Vi.
"Đúng rồi."
Nghiêm Tiển Ngưu nhìn về phía Lâm Diệp và cố gắng nặn ra nụ cười.
“Sư nương ngươi nói, hôm nay để ta dẫn ngươi đi gặp hai bằng hữu kia của ta, hôm đó ta trách lầm ngươi, đánh nặng như vậy, nếu không phải là hai người bọn họ nói cho ta nghe về những việc tốt mà ngươi đã làm, ta vẫn còn cứ tưởng mình đúng kìa."
Ông ta có lẽ đã biết tính cách của Lâm Diệp, nên khi nói đến đây lại bổ sung thêm một câu.
"Ta biết ngươi không thích gặp người lạ, nếu ngươi không muốn đi thì thôi, trở về nói chuyện sau.”
"Ta đi."
Lâm Diệp trả lời một câu.
Nghiêm Tiển Ngưu thực sự có chút ngạc nhiên. Lâm Diệp có một tính cách khó chịu, thành thật mà nói, theo ý kiến của ông ta, có lẽ cũng khó chịu như Trần Vi Vi.