Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mặc dù Lôi Hồng Liễu luôn nói Lâm Diệp rất đáng yêu, nhưng Nghiêm Tiển Ngưu lại không thích tính tình lạnh lùng trầm lặng như vậy.
Nếu như Lâm Diệp nói không muốn đi, ông ta cũng sẽ nhân tiện lủi đi rồi, nói với Lôi Hồng Liễu là Lầm Diệp không đi chứ không phải ông ta không muốn dẫn theo.
"Chuyện đó…"
Nghiêm Tiển Ngưu nói: “Tối nay đi.”
Lâm Diệp lắc đầu: "Buổi tối thì không được."
Nghiêm Tiển Ngưu: “Buổi tối thì sao?”
Lâm Diệp nói: "Muội muội ta không cho.”
"Ngươi có muội muội từ khi nào vậy?"
"Từ trước đến nay luôn có mà."
"Ngươi chưa bao giờ nói điều đó trước đây."
"Sư phụ chưa từng hỏi qua."
Nghiêm Tiển Ngưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu cô nương rất dễ dỗ, ngươi trở về mang đồ ăn ngon cho cô bé, dỗ cô bé vài câu là được.”
Lâm Diệp lại lắc đầu: "Không được."
Nghiêm Tiển Ngưu: “Nếu cứ nói không được, vậy là làm khó sư phụ ngươi rồi, một tiểu nha đầu mà ngươi còn sợ cô bé?”
Lâm Diệp: “Tiểu nhà đầu cũng là nữ nhân, nữ nhân dễ dỗ dành sao?”
Nghiêm Tiển Ngưu: "Vậy mà cũng nói, nữ nhân còn cần dỗ dành sao? Từ khi nào mà một lời nói của ta lại không có tác dụng vậy, chỉ có nữ nhân dỗ ta, chưa từng có chuyện ta dỗ dành nữ nhân, nữ nhân là phải quản bất kể lớn hay nhỏ, không thể để cho họ lấn lướt, thỉnh thoảng phải giáo huấn một chút.”
Lâm Diệp nghe thấy vậy, đột nhiên nói một câu ‘xin lỗi’.
Nghiêm Tiển Ngưu hỏi: “Xin lỗi cái gì?”
Lâm Diệp đứng dậy lùi lại vài bước, sau đó giơ hai tay bịt tai mình lại, đúng lúc này Tiết Đồng Chuỳ chạy qua, Lâm Diệp đành phải đưa một tay che mắt Tiết Đồng Chuỳ lại.
Giây tiếp theo.
Á!
Bọn họ giương mắt nhìn Lôi Hồng Liễu vật Nghiêm Tiển Ngưu một cái, ném ông ta ra xa cả trượng.
Tiết Đồng Chuỳ tách ngón tay Lâm Diệp ra một chút khe hở, nhìn nhìn rồi tặc lưỡi mấy lần.
"Xư nương lần này ném không xa bằng lần trước.”
Lâm Diệp: "Suỵt!"
Tiết Đồng Chuỳ hét lên: “Xư nương, người chưa ăn cơm sao?”
Lôi Hồng Liễu quay người trừng mắt, Tiết Đồng Chuỳ lập tức giơ tay lên khép kín các ngón tay của Lâm Diệp lại, chắn tầm mắt của mình.
Nghiêm Tiển Ngưu nằm bò ở đó: "Đúng đúng đúng, ăn cơm trước đi, ăn cơm trước đi, ăn rồi mới có sức, ối!”
Sau tiếng hét này, mọi người bất lực nhìn sư phụ mình bay ra ngoài một trượng rưỡi nữa.
Nghiêm Tiển Ngưu nằm đó giãy giụa: “Nàng ăn cơm trước đi.”
"Hả?"
Lôi Hồng Liễu sải bước đi về phía trước.
Tiết Đồng Thùy mở ra ngón tay ra nhìn, sau đó lại khép ngón tay lại che mắt mình: “Che kín một chút.”
…
Vô Cụ Doanh.
Một cái tên xuất hiện vô số lần trong đầu Lâm Diệp, cái tên này không chỉ đại diện cho một người, mà là một ngàn hai trăm ba mươi sáu oan hồn.
Không, là một nghìn hai trăm ba mươi tư.
Bởi vì hiện tại Lâm Diệp biết, ít nhất còn có hai người còn sống, một người bị què, một người bị chột.
Người què mở một tiệm rèn, một chân bị cụt mất một nửa, ống quần trống rỗng.
Người chột mở một quán rượu, cũng không biết ông ta mù không thấy thì làm thế nào ủ rượu được.
Nghiêm Tiển Ngưu vừa đi vừa nói: "Con người ta, trong đời nhất định phải có bạn bè chí cốt, không cần nhiều, có là được.”
Lâm Diệp có chút mẫn cảm với bốn chữ ‘bạn bè chí cốt’, hắn nghĩ có lẽ năm đó Nghiêm Tiển Ngưu không chết trên chiến trường là có liên quan đến hai người này.
Nghiêm Tiển Ngưu tiếp tục nói: "Hai lão gia hỏa này, đừng thấy rằng một người què một người chột, uống rượu với bọn họ không liều mạng thì không uống qua được, sư phụ ngươi lại là người trời sinh hiếu thắng, loại chuyện uống rượu này đương nhiên cũng không thể thua người khác được.”
Lâm Diệp cúi đầu nhìn đồ ăn đã nấu chín được xách trên tay mình, nghĩ thầm nếu biết hôm nay sẽ gặp hai người kia, có lẽ nên đi xin Tân tiên sinh một ít thuốc.
Với y thuật của Tân tiên sinh, có lẽ sẽ có một số loại thuốc khiến người ta nói ra sự thật sau khi uống.
Hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ nào khi có những suy nghĩ như vậy trong lòng, toàn bộ Vô Cụ Doanh chết như thế nào?
Có lẽ có hơn một ngàn oan hồn cũng đang lang thang trong vùng núi ngoài biên cương để tìm ra hung thủ thực sự, thủ đoạn nào cũng được, không vô sỉ cũng không mất mặt.
Cậu thiếu niên mười bốn tuổi này sớm lập lời thề, có thể báo thù, cái gì hắn cũng làm.
Khi đến trước cửa quán rượu, vẫn còn cách rất xa, Nghiêm Tiển Ngưu gọi một tiếng.
“Lão cẩu mù, hôm nay ta lại tới đòi danh dự rồi.”
Người mù đang ngồi ngay trong cửa quán rượu, tuy vẫn còn cách xa nhưng ông ta đã có thể nghe ra tiếng bước chân của Nghiêm Tiển Ngưu.
Ông ta không lên tiếng vì ông ta nghe ra được còn có tiếng bước chân của một người khác, có chút xa lạ.
"Gọi đại gia.”
Nghiêm Tiển Ngưu chỉ chỉ vào người mù.
Lâm Diệp nghiêng người nói: "Đại gia."
Người mù nghe xong vẫn không để ý, khuôn mặt đó như thể là giả, là một bức tượng đá bị chạm khắc lỗi.
Một đường dao chạy ngang mặt ông ta khiến hai mắt ông ta bị mù, hai hốc mắt đều bị rách ra khiến con mắt đen kia lộ ra càng đáng sợ.
Nghiêm Tiển Ngưu dường như đã quen với loại phản ứng này của người mù, ông ta vào nhà, đi vòng quanh nhà, bốc một nắm đậu phộng rồi ném từng hạt vào trong miệng.
"Tiểu Diệp Tử, ngươi ở lại đây nói chuyện với đại gia của ngươi, ta đi kêu lão cẩu què tới uống rượu.”
Vừa nói, Nghiêm Tiển Ngưu liền bước ra ngoài.