Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lâm Diệp đáp lại một tiếng, ánh mắt quét qua căn phòng một lượt, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Căn phòng rất sạch sẽ, ngay cả trong góc cũng không có bụi bặm, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, Lâm Diệp đoán rằng mỗi một thứ đều có một vị trí cố định để thuận tiện cho người mù dễ dàng lấy được.
"Hậu sinh."
Ngay lúc Lâm Diệp đang nhìn quanh nhà, người mù đột nhiên gọi hắn, giọng nói này giống như phá vỡ ông bễ, khàn khàn và có chút sắc bén.
"Vãn bối ở đây."
“Mới vào võ quán của lão lợn chết đó sao?”
"Vâng, mới vào được mấy ngày.”
Người mù gật gật đầu: "Đoán không lầm, ngươi chính là người trẻ tuổi trừng trị bọn côn đồ trên phố kia, sư phụ ngươi nói ngươi là kẻ oan bị ông ta đánh đập dã man một trận?"
Lâm Diệp cảm thấy từ "kẻ oan" thốt ra từ miệng ông ta tựa hồ không hề khó chịu chút nào, ngược lại còn có chút thân thiện khó hiểu.
Thế là hắn cảm thấy kỳ quái, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nhìn thấy người khác, cảm giác đầu tiên của hắn sẽ đều là người có chút chán ghét, không có người nào tốt.
Liệu người mù này có phải là người tốt không?
Ông ta mù, đen thui, xấu xí, giọng nói cũng khó nghe, nhưng sao trong lòng lại không có cảm giác chán ghét?
"Ngươi nên cẩn thận hơn một chút."
Người mù không nhìn thấy mặt Lâm Diệp, đang tự nói một mình.
"Mấy tên lưu manh như Cao Công đó chỉ là những nhân vật nhỏ trong số những nhân vật nhỏ thôi, bọn chúng bị ngươi đánh, đại ca của bọn họ sẽ không quản, có đánh chết bọn chúng cũng sẽ không quản.”
Người mù ngẩng đầu lên như thể liếc nhìn Lâm Diệp, đôi mắt đen kia dường như đang nhìn thẳng vào mắt Lâm Diệp.
"Nhưng ngươi đã khiến họ kiếm được tiền, ngươi khiến cho nhân vật nhỏ trong số nhân vật nhỏ kiếm được tiền.”
Đôi mắt kia của người mù không thể nhìn thấy nhưng ông ta lại có một cách khác để nhìn thấu lòng người, con chuẩn xác hơn nhìn bằng mắt.
Lâm Diệp gật đầu: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, ta sẽ cẩn thận hơn."
Người mù cười lạnh nói: "Ngươi cẩn thận sao? Một đứa trẻ như ngươi không biết lòng người hiểm ác, ngươi có thể cẩn thận cái gì?"
Lâm Diệp không trả lời gì cả.
Người mù tiếp tục mỉa mai nói: "Ngươi còn cho rằng mình đang làm việc tốt, cũng từng dương dương tự đắc nhỉ? Mấy tên phế vật như Cao Cung bị ngươi chỉnh đốn rồi, ngươi nghĩ rằng mình hành hiệp trượng nghĩa?”
Lâm Diệp vẫn không lên tiếng.
Người mù nói: “Ngươi chính là đã gây rắc rối cho người dân trên con phố này nhưng không có chút tỉnh ngộ.”
Lâm Diệp lúc này đã tỉnh ngộ rồi, vì vậy không có gì để nói.
Bằng cách dọn rác cho người dân trên con phố này, đám người Cao Cung kiếm được chút tiền, chút tiền cực khổ.
Nhưng những người thực sự trong hắc đạo kia, ngày cả chút tiền này cũng sẽ không bỏ qua, bọn họ sẽ biến tiền nhỏ thành tiền lớn.
Trước đây chưa có ai nghĩ ra phương pháp này, đường phố có hỗn loạn thì hỗn loạn, cũng không sao, ai thèm quan tâm chứ.
Giờ đây, đám người Cao Cung sợ Lâm Diệp, mỗi nhà mỗi hộ chỉ thu một đồng, người phía sau Cao Cung rất nhanh sẽ biết được tin mà tới, bọn sẽ chỉ thu một đồng sao?
Điều này thậm chí sẽ tạo điều kiện cho những kẻ hùng đồ thực thụ tìm ra nhiều cách hơn để đàn áp người dân, ức hiếp thương hộ.
Hôm nay thu tiền phí dọn rác của ngươi, ngày mai thu tiền phí nước của ngươi, ngày kia thu tiền lộ phí, ngày kia nữa không chừng có nghĩ ra cách gì đó nữa.
Bọn họ sẽ không ép người ta đến chết, nhưng sẽ áp bức ngươi đến không thể ngẩng đầu lên và thậm chí chút tiền thừa cũng không có.
Vân Châu Thành này có nha phủ, trên nha phủ còn có phủ thành chủ, trên phủ thành chủ còn có Bắc Dã Vương.
Nhưng liệu bọn họ có quan tâm không?
Cho dù bọn họ biết chuyện, cuối cùng cũng chỉ phái xuống từng tầng một, cuối cùng mấy tên lính tuần tìm những hung đồ kia nói một hai câu, bảo bọn họ thu ít lại một chút.
Tiền trong túi của những tên tuần tra nào mà không phải là tiền hiếu kính của người trong hắc đạo.
Lâm Diệp đã sớm nghĩ đến điểm này, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
"May mà ngươi có sư môn.”
Người mù vẫn đang nói chuyện một mình.
“Lão lợn béo sư phụ của ngươi kia chẳng là gì cả nhưng vợ ông ta không mấy người dám động vào.”
Lâm Diệp nhìn về phía người mù, phát hiện hốc mắt đen láy của người mù còn có thể mỉa mai người khác hơn cả khi có nhãn cầu.
"Tuổi còn trẻ đã cảm thấy mình tài giỏi, giáo huấn mấy tên lưu manh vô lại, thật nở mày nhỉ, nhưng cũng không nghĩ xem cho dù lão lợn béo sư phụ ngươi không là gì cả nhưng không có ông ta mấy ngày này của ngươi nào được gió yên biển lặng? Ông ta đánh ngươi, đánh dã man, theo ta thấy là ngươi đáng bị như vậy.”
"Ngươi có phải còn tưởng rằng những nhân vật nhỏ như Cao Cung kia đến báo thù cũng không dám không? Thậm chí ngay cả đánh lén cũng không dám?”
Lời nói của người mù càng ngày càng đâm vào lòng người.
"Ta mù nhưng ta không điếc, ta biết rất nhiều chuyện, có một thiếu niên hẹn gặp mấy tên lưu manh trong hẻm, hắn tưởng rằng mình thông minh, mình trấn áp được những người kia, doạ bọn lưu manh chui vào trong đống củi trốn, mang theo bao tải và gậy gỗ cũng không dám hạ thủ với hắn.”