Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Hắn nào biết rằng, trước khi hắn gặp mấp tên lưu manh, đã có một lão lợn béo đánh cho mấy người kia một trận, nói với mấy người đó, thiếu niên tự cho mình là đúng kia là đệ tử của ông ta, các ngươi muốn đánh lén, trước tiên phải hỏi mình xem có chọc vào được không?”
"Lão lợn béo còn nói các ngươi động vào ta được nhưng động vào muội muội của tổng bổ đại nhân được sao? Tên này lấy vợ của mình ra hù doạ người không phải chỉ lần một lần hai nhưng lần nào cũng có tác dụng.”
Lâm Diệp: "Nhưng sư phụ nói, là ông ấy nghe hai tiền bối giải thích mới biết được chân tướng sự việc.”
"Cái rắm!"
Người mù hừ lạnh một tiếng: "Ngươi là con trai hay cháu trai của ta? Ta có lòng quan tâm đến ngươi sao? Là con lợn béo kia chạy tới tìn bọn ta uống rượu, không ngừng khen ngợi, nói mình thu nhận đệ tử mới, tài giỏi lắm, thực sự tài giỏi.”
"Ông ta nói, đệ tử mới của ta mới mười bốn tuổi, dám cùng một đám côn đồ đánh nhau, thân là sư phụ, biết được điều này, ta cảm thấy vui mừng trong lòng."
“Ông ta còn nói, nhưng ta phải dạy cho nó một bài học, để sau này nó đừng kích động như vậy, đánh nó một trận thật nặng để nó biết được nó không phải cao thủ, làm chuyện gì cũng phải phân tích trước, phải bình tĩnh, đừng bốc đồng. Chưa nói đến việc so sánh với những người thực sự có bản lĩnh trong giang hồ, chỉ so với sư phụ thôi cũng thua kém xa.”
“Ông ta lại nói, hai lão cẩu các ngươi đừng cho ai biết, hai ngày nữa ta sẽ dẫn nó đến, nói là hai người các ngươi đã giải thích cho nó nên ta mới biết là trách lầm nó, cho nó chút đường lui, trong lòng thiếu niên có trượng nghĩa, những lão già như chúng ta phải dỗ dành nó.”
Người mù thở ra một hơi dài, giọng điệu có chút kỳ quái nói: "Nếu dập tắt ngọn lửa trong lòng thiếu niên, nào có ngày thiên hạ tươi sáng.”
Lâm Diệp: "Vậy bây giờ, ông nói cho ta biết rồi.”
Người mù: "Vẫn là câu nói đó, ngươi không phải con trai hay cháu trai của ta, lão lợn béo là bằng hữu của ta, ta nói cho ngươi những gì ông ta làm là ta đang nói giúp bằng hữu của ta, không phải là giúp ngươi.”
Lâm Diệp lui về phía sau một bước, cúi người nói: "Vãn bối ghi nhớ rồi.”
Người mù nói: "Ngươi cho rằng người trên phố này thật sự không ai dám đắc tội với đám ngươi Cao Cung sao? Haha.”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên im lặng, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng lãnh đạm kia, giống như một pho tượng đá khắc lỗi.
Lâm Diệp vô thức quay đầu lại, nhìn thấy sư phụ đỡ người què đi tới, vẫn còn cách rất xa.
Người què đi tới cửa, quan sát Lâm Diệp từ trên xuống.
"Này, đây chính là vị thiếu hiệp kia nhỉ?”
Mặt Lâm Diệp đỏ bừng.
Hắn luôn cảm thấy mình không phải kẻ ngu ngốc, nhưng lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu ra rằng mình không ngốc, nhưng vẫn chưa trưởng thành.
Hắn tưởng rằng tâm tư của mình khá chu đáo nhưng trong mắt những lão giang hồ này, nó ấu trĩ như một trò đùa.
Hơn nữa họ mù hay què thì họ có được coi là người trong giang hồ không? Đương nhiên là không tính, trên thực tế ngay cả sư phụ Nghiêm Tiển Ngưu của hắn cũng không được coi là người trong giang hồ chân chính.
Dù vậy, nếu bọn họ muốn động tâm cơ với Lâm Diệp, có thể đã đùa chết Lâm Diệp rồi, thậm chí đến chết hắn cũng không biết chết thế nào.
Lâm Diệp lần đầu tiên đỏ mặt vì xấu hổ và tự giễu, biết hổ thẹn nên khắc sâu trong lòng.
Người mù đã dạy hắn một điều bằng sự mỉa mai chế giễu, đừng coi người khác là kẻ ngốc, có thể người ta còn đang coi ngươi như kẻ ngốc mà đùa giỡn.
Một đứa trẻ mười bốn tuổi, cho dù là tài giỏi, trong lòng cũng không vòng vo như vậy, nói tâm cơ thì một con tốt trong giang hồ cũng cao minh hơn hắn rất nhiều.
Cho nên Lâm Diệp vừa rồi còn đang nghĩ xem, làm thế nào để moi ra một số bí mật năm đó của Vô Cụ Doanh từ người mù và người què, lúc này đã vứt bỏ ý nghĩ đó rồi.
Người què nói một câu ‘Đây là thiếu hiệp kia sao?’
Nghiêm Tiển Ngưu vỗ vào sau gáy người què: "Đừng nói những lời mỉa mai, dạy hư trẻ nhỏ, ta bẻ nạng của ngươi đi đấy.”
Người mù mỉm cười: “Không bằng ngươi thọc cây gậy kia vào mông ông ta, ông ta sẽ nhét nó xuống.”
Nghiêm Tiển Ngưu: "Lão cẩu mù này, ngươi cũng đừng ăn nói bậy bạ nữa, Tiểu Diệp Tử, đừng nghe những lời này, có nghe rồi thì đừng nhớ."
Người mù quay đầu lại, dùng hốc mắt đen kịt kia nhìn Lâm Diệp: "Thiếu hiệp, những lời bậy bạ này sư phụ ngươi còn sành hơn bọn ta, ngươi phải học nhiều một chút."
Lâm Diệp nhìn về phía Nghiêm Tiển Ngưu, Nghiêm Tiển Ngưu cười ngượng ngùng: "Đừng nghe bọn họ hàm hồ, sư phụ ngươi là chính nhân quân tử."
Nhìn vào trong nhà một cái, người què bước vào, mở thức ăn đã nấu chín mà Lâm Diệp mang đến ra, cầm lấy một chiếc đùi gà định ăn.
"Lão cẩu què!"
Nghiêm Tiển Ngưu sốt ruột nói: “Con mẹ nó, nếu ngươi dám nuốt một cái đùi gà một mình, lão tử sẽ chặt đùi gà thành ba khúc, cắm vào mũi ngươi, sau đó nhét vào tai ngươi, cho ngươi thành tam nhãn khai thái."
Lâm Diệp: "..."
Người mù bật cười nói: "Thiếu hiệp, ngươi nhìn thấy chưa, ngươi tin ông ta nói ông ta là chính nhân quân tử sao? Lúc này ngươi cảm thấy thế nào?"
Lâm Diệp suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Sư phụ tính sai rồi, thực ra là bốn mắt."
Người mù rõ ràng sững người.