Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vân Châu Thành là một nơi hiểm ác như vậy, nhưng tất cả những người Lâm Diệp gặp đều là những người lương thiện như vậy, đương nhiên ngoại trừ đám người Cao Cung kia.
Nghiêm Tiển Ngưu vẫn không biết rằng người mù đã kể hết mọi chuyện cho Lâm Diệp nên vẫn luôn diễn kịch.
Uống xong hai bát rượu, Nghiêm Tiển Ngưu nhìn về phía Lâm Diệp và nói: "Sư phụ phải nghiêm túc xin lỗi ngươi, đánh nhầm ngươi là lỗi của sư phụ."
Lâm Diệp cảm thấy có chút đau lòng cho sư phụ trông có vẻ không tim không phổi này, con người sư phụ thực ra cũng không tồi, không phải sao?
Ngoài trừ sự thô lỗ, tàn bạo, vô lý, thậm chí là phàm tục, bủn xỉn và không biết xấu hổ.
Ông ta rõ ràng đã âm thầm giúp đỡ Lâm Diệp, nhưng để bảo vệ cho tôn nghiêm thiếu niên này, ông ta còn nhận lỗi với Lâm Diệp.
"Nhưng..."
Nghiêm Tiển Ngưu nói: “Sư phụ sai thì sư phụ sai nhưng ngươi cũng phải nhớ rằng chuyện bên ngoài, người bên ngoài không đơn giản như vậy.”
“Không phải sư phụ không cho phép ngươi hành hiệp trượng nghĩa, người học võ, thân thể cường tráng, luyện một thân bản lĩnh, quyền cước có lực, nên hành hiệp thì vẫn nên hành hiệp, nên trượng nghĩa thì vẫn phải trượng nghĩa.”
Nghiêm Tiển Ngưu nghiêm túc nói: "Thế nhưng trước khi làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, sư phụ không thể giảng được đạo lý lớn gì, sư phụ từng nghe qua một câu, bây giờ tặng nó cho ngươi.”
"Anh hùng và mãng phu, chỉ cách nhau một ý niệm.”
Sau khi ông ta nói ra câu này, ngươi xem, dáng vẻ sư phụ giảng đạo lý có phải cũng rất ra gì và này nọ không?
Người què hừ một tiếng: “Lại đạo văn nữa rồi.”
Nghiêm Tiển Ngưu: "Dạy lại thứ học được cho đời sao, sao có thể gọi là đạo văn chứ? Đây chính là truyền thừa mà thánh nhân nhắc đến.”
Người què nhìn về phía Lâm Diệp và nói: "Vị thiếu hiệp này, lời sư phụ ngươi vừa nói không phải là ông ta tự nghĩ ra đâu, mà là nghe người ta nói.”
Người mù giơ ngón tay chỉ chỉ vào mình: “Nghe ta nói đấy.”
Nghiêm Tiển Ngưu: "Con mẹ nói, còn không phải ngươi nghe Lưu hiệu uý nói sao?"
Sắc mặt của người mù thay đổi, ánh mắt của người què lóe lên.
Nghiêm Tiển Ngưu bởi vì đã uống say nên không phản ứng lại, ông ta định nói thêm gì đó, người què đã nhét nửa chiếc đùi gà vào trong miệng ông ta.
Người què hừ một tiếng: "Đút cho ngươi trước.”
Lâm Diệp trông không có gì lạ thường, nhưng ba chữ ‘Lưu hiệu uý’ lại giống như kim đâm vào tim hắn.
Bà bà có bốn người con trai, lão đại Lưu Trực Lễ, tướng quân chính tứ phẩm, chủ tướng Vô Cụ Doanh, hơn một nghìn hai trăm nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất coi ông ta như phụ thân như huynh trưởng, cũng coi ông ta là một thần tượng, Lưu tướng quân chỉ tay về hướng nào, Vô Cụ Doanh xông pha sóng gió.
Con trai thứ hai, Lưu Tồn Nghĩa, là hiệu uý của Vô Cụ Doanh, Vô Cụ Doanh phân làm bốn hiệu, mỗi một hiệu hơn ba trăm người, bốn người hiệu uý chỉ có một mình ông ta họ Lưu, vì vậy Lưu hiệu uý mà Nghiêm Tiển Ngưu nói, chỉ có thể là ông ta.
Con trai thứ ba Lưu Đương Liêm không biết võ công, nhưng lại học được một thân y thuật, được người ta xưng là Đoạt Mệnh Lang Trung, là người đoạt mệnh với Diêm Vương, rất được kính trọng trong Vô Cụ Doanh.
Người con trai thứ tư, Lưu Hận Sỉ, chiến đấu đến chết khi mới qua tuổi hai mươi, vì đồng bào chặn hậu phía sau rồi kiệt sức mà chết, trong bốn huynh đệ, ông ta là người thông minh nhất, cũng có thiên phú nhất, nếu ông ta còn sống, hiện tại có lẽ đã là tướng quân rồi.
Bốn người con trai của bà bà đều chết trong trận chiến đó.
Người què mỉm cười đổi chủ đề và nói: "Con lợn béo chết tiệt, con người đồ đệ bảo bối của ngươi không tồi, sau này ngươi phải dạy thêm cho hắn chút bản lĩnh thực thụ, bớt dẫn hắn đi gặp những người như bọn ta, bị dạy hư đấy.”
Nghiêm Tiển Ngưu đầy vẻ đắc ý nói: “Những đệ tử này của ta, có ai hèn nhát yếu đuối chứ? Quên nói cho các ngươi biết, Trần Vi Vi được thần quan của Thiên Thuỷ Nhai nhìn trúng rồi, dẫn đi đích thân dạy bảo, sau này lại tử gặp lại nó cũng phải cong lưng hành lễ, gọi nó một tiếng thần quan đại nhân đấy.”
Người mù nghiêng đầu, dùng hốc mắt đen láy nhìn Nghiêm Tiển Ngưu.
Ông ta hỏi: “Con lợn béo chết tiệt, chuyện này ngươi không hỏi kỹ sao?”
Nghiêm Tiển Ngưu nói: "Có gì để hỏi chứ, người của Thiên Thuỷ Nhai sẽ giải thích với ta sao? Người ta nhìn trúng rồi thì cũng trực tiếp dẫn đi, nào quan tâm đến những người như bọn ta nghĩ gì.”
Người mù lắc đầu nói: "Người của Thiên Thủy Nhai sẽ không tùy tiện thu nhận đồ đệ."
Nghiêm Tiển Ngưu: "Ngươi tưởng lão tử không biết sao? Nhưng người ta nhìn trúng rồi, tổng bổ đại nhân cũng không chen lời được.”
Nghe giọng điệu của người mù, dường như người này đặc biệt không thích người của Thiên Thuỷ Nhai Thượng Dương Cung.
Một trăm năm trước, Thượng Dương Cung nhận được lời dụ truyền của thiên thánh, chỉ định Tạ Thượng Tư làm người được chọn, kết thúc cuộc tư hầu tranh bá, Tạ Thượng Tư sau đó lập ra đế quốc Đại Ngọc.
Một trăm năm qua, mấy đời hoàng đế Đại Ngọc đăng cơ đều do Thượng Dương Thần Cung chủ trì, ban nước thánh, truyền ngọc tỷ, áo bào thêm lễ mới coi là chính thống.
Các đệ tử của Thượng Dương Thần Cung xưa nay luôn lấy việc hành hiệp làm nghĩa vụ, chuyện bất bình trong giang hồ, Thần Cung lộ diện liền được giải quyết.