Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thời gian dần trôi, đêm dần khuya, Trịnh Thán vẫn chưa phát hiện ra động tĩnh của chuột, nhưng xung quanh vẫn có mùi của chuột, chứng tỏ con chuột đã ra ngoài không lâu trước đó. Trịnh Thán cũng không vội, lặng lẽ chờ đợi trong căn phòng khách tối tăm và bừa bộn.
Dưới ánh sáng từ phòng ngủ hắt ra, Trịnh Thán có thể nhìn rõ toàn bộ phòng khách.
Các gia đình ở khu nhà phía Đông phần lớn đã đi ngủ, xung quanh không còn ồn ào. Bên nhà họ Tiêu chắc chắn cũng đã nghỉ ngơi, và ở đây, ngoài tiếng gõ bàn phím và tiếng lầm bầm của Tiểu Khuất, không có thêm âm thanh nào khác.
Trịnh Thán cử động tai, mở to mắt, đồng tử trong bóng tối giãn ra do kích động.
Lặng lẽ nhảy xuống từ ghế, thân hình hạ thấp nhưng di chuyển không chậm. Dưới bóng tối che chở, Trịnh Thán đến bên cạnh đống tạp chí và dừng lại. Kỹ năng ẩn nấp này anh học được từ “Cảnh Trưởng”.
Tiểu Khuất vừa kết thúc một trận game, tháo tai nghe và vận động cái cổ mỏi nhừ, quay đầu lại thấy Trịnh Thán lặng lẽ nhảy xuống từ ghế.
Có kịch hay rồi?!
Tiểu Khuất vội vàng đứng dậy từ ghế vi tính, lấy máy ảnh số từ ngăn kéo. Nghĩ ngợi, anh ta đặt máy ảnh xuống, lục tìm máy quay DV trong tủ, khởi động rồi lén bước ra khỏi phòng. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Tiểu Khuất giật mình, vội bắt máy và nói chuyện với giọng thấp.
Trong bóng tối, Trịnh Thán chờ đợi. Con chuột từ phòng làm việc chạy ra, không đi về phía bếp mà rõ ràng nó đã quen thuộc với môi trường và thói quen sinh hoạt của chủ nhà. Tiểu Khuất hầu như không tự nấu ăn, chỉ đặt đồ ăn ngoài hoặc ăn tại căng tin, và những thức ăn có thể ăn được hoặc ở trong phòng ngủ hoặc phòng khách. Giờ con chuột đang men theo góc tường đi về phía này, đi một đoạn lại dừng lại, cảnh giác nhìn quanh xem có nguy hiểm không.
Con chuột này có kích thước tương đương với con chuột bạch mà Trịnh Thán giết đêm qua, nhưng mức độ cảnh giác thì bỏ xa chuột thí nghiệm đến cả trăm lần.
Khi gần đến cửa phòng ngủ, con chuột chú ý nhiều hơn đến người đang gọi điện trong phòng ngủ.
Ngay khi con chuột đến gần cửa phòng, Trịnh Thán hành động.
Tăng tốc đột ngột trên một quãng ngắn, như một mũi tên lao thẳng vào con mồi!
Con chuột chỉ nhận ra sự hiện diện của kẻ săn mồi khi Trịnh Thán lao tới! Quãng đường từ đây trở lại phòng làm việc tìm chỗ trốn quá dài, nếu quay đầu chạy chắc chắn sẽ bị bắt ngay sau vài bước. Vì thế, chiến lược của nó là lao thẳng vào phòng ngủ. Phòng ngủ của Tiểu Khuất có phần gọn gàng hơn phòng khách, nhưng vẫn khá bừa bộn, tạo nhiều chỗ trốn cho chuột và gián. Chỉ cần nó vào được phòng ngủ, Trịnh Thán sẽ khó mà bắt được nó ngay.
Nhưng, nó không có cơ hội.
Bàn chân đầy lông đen với móng vuốt sắc nhọn đã giẫm lên đuôi nó, và trước khi nó kịp phản ứng, bàn chân kia đã đè lên cổ nó.
Cạch!
Âm thanh nhẹ đến mức con người khó nhận ra.
Con chuột lập tức nằm im, không hề giãy giụa.
Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng đến mức con chuột không kịp kêu lên một tiếng.
Tiểu Khuất vừa bước đến cửa chỉ thấy một bóng đen lướt qua dưới chân, nhìn xuống thấy một con mèo đen, dưới chân nó là con chuột không còn cử động.
“Tôi… mẹ nó!”
Tiểu Khuất suýt ném điện thoại và máy quay DV ra ngoài.
Nhìn con mèo, nhìn con chuột, rồi nhìn chiếc máy quay vô dụng trong tay.
“Mẹ nó!” Tiểu Khuất lại chửi.
Thế là xong rồi sao?
Chẳng phải nên đuổi bắt khắp phòng, bắt được rồi thì chơi đùa, cuối cùng khi chán thì ăn sao?
Chết tiệt, tôi mới nói được vài câu điện thoại mà đã xong rồi sao?
Kỹ thuật săn mồi gọn gàng như vậy là thế nào?!
Thật đúng là quá ngầu lòi!
Ai còn nói mèo không bắt gián thì không bắt được chuột, tôi sẽ đối chất với người đó!
“Này, Khuất Khuất, có chuyện gì vậy?” Người ở đầu dây bên kia nhận thấy điều gì đó không ổn, hỏi.
“Này cái đầu ông ấy!” Tiểu Khuất trực tiếp cúp máy, bật đèn phòng khách để nhìn rõ hơn.
Tiểu Khuất lấy đôi đũa trên hộp cơm còn dở, chọc vào con chuột.
Không động đậy.
Chết thật rồi sao?
Có vẻ như cảm thấy đũa không vừa tay, Tiểu Khuất ném đũa đi và chạy vào bếp lấy chiếc kẹp lửa mà từ khi dọn vào ở chưa dùng lần nào, kẹp con chuột lên để kiểm tra xem nó đã chết hẳn chưa. Sau đó, anh ta lấy máy ảnh số ra chụp ảnh từ nhiều góc độ, rồi lập tức quay lại máy tính, bỏ cả chơi game, nhanh chóng đăng ảnh lên diễn đàn, mô tả sống động lại cảnh vừa rồi. Tuy nhiên, nhiều người trả lời rằng họ không tin.
Một người nuôi mèo lâu năm đăng lên vài tấm ảnh, trong đó những con chuột bị cắn nát, có con chỉ còn lại tứ chi và đuôi, thân mình đã mất.
Tiểu Khuất quay đầu nhìn con mèo đen đang duỗi lưng mà không thèm liếc nhìn con mồi một cái, rồi tiếp tục tranh luận với mọi người trên diễn đàn. Điện thoại lại reo, Tiểu Khuất kẹp điện thoại bằng bả vai, đồng thời gõ bàn phím rất nhanh.
Trịnh Thán đi quanh nhà một vòng, không phát hiện thêm mùi chuột nào khác nên không còn đợi ở đây nữa.
Đang chuẩn bị quay lại ghế nằm nghỉ, Trịnh Thán nghe thấy tiếng hát từ tầng dưới.
Anh bước ra ban công, lọc bỏ tiếng Tiểu Khuất nói chuyện điện thoại và gõ bàn phím, lắng nghe kỹ hơn, lần này nghe rõ rồi.
“Đêm qua, ngôi sao đêm qua, đã rơi xuống, biến mất trong dải ngân hà xa xăm...”
Trịnh Thán: “...”
Giọng hát cố tình hạ thấp nhưng không che giấu được đặc trưng của nó, để thể hiện cảm xúc ca hát mà rung lên, liên kết với giai điệu cũ kỹ hơn cả tuổi của Trịnh Thán...
Chết tiệt, con chim khốn nạn tầng dưới nửa đêm không ngủ lại bắt đầu hát những bài hát cổ điển rồi!
------
Dịch: MBMH Translate