Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Ở những vùng quê hẻo lánh, quan hệ cực kỳ quan trọng.
Nhưng Từ Phúc Quý bận rộn nuôi nấng lũ trẻ, không giỏi giao tiếp, bình thường ngoài những việc như đám cưới, đám ma trong thôn, còn lại hắn hầu như không tham gia.
Đây cũng là một cách để tiết kiệm tiền bạc và thời gian.
Hắn chỉ quen biết sơ sơ với mọi người trong thôn, gặp mặt thì gật đầu chào hỏi. Cái lợi là không đắc tội với ai, không có kẻ thù, cái hại là khi gặp chuyện thì không tìm được ai giúp đỡ.
Có lợi có hại, khó mà nói được.
Từ Hiếu Cẩu thì khác, hắn theo Đỗ Hải luyện võ từ năm bảy tuổi đến mười lăm tuổi, tám năm trời, đã sớm thân thiết với những đứa trẻ cùng luyện võ.
Hắn tính tình hào sảng, lại có thiên phú võ học, nên rất được mọi người yêu quý.
Mười mấy tuổi là độ tuổi ngây thơ, trong sáng, dễ dàng kết giao bằng hữu, bọn họ sớm tối luyện võ cùng nhau, tình nghĩa hết sức sâu đậm.
Vì vậy, Từ Hiếu Cẩu có rất nhiều bạn tốt, bình thường ra ngoài, hắn đều rủ rê bạn bè đi cùng, thành một nhóm đông vui.
Nửa ngày sau, Từ Hiếu Cẩu dẫn theo bảy tám người đến ruộng dược liệu.
Trong đó có Trương Tán hai mươi tuổi, Lý Mạch mười bảy tuổi, hai huynh đệ Đỗ Dũng, Đỗ Mãnh nhà họ Đỗ… Hầu hết đều lớn hơn Từ Hiếu Cẩu vài tuổi.
Chỉ có một người nhỏ hơn Từ Hiếu Cẩu một tuổi, tên là Triệu Soái.
Từ Hiếu Cẩu lo lắng sẽ xảy ra xô xát, nên chỉ gọi những người có võ công giỏi, còn những bằng hữu nhỏ tuổi hơn, võ công kém hơn thì hắn không gọi.
"Đêm nay mọi người mai phục ở ruộng dược liệu nhà ta, nếu có kẻ nào dám đến trộm cắp thì cứ đánh chúng. Dám trộm dược liệu nhà ta, đúng là đốt đèn lồng trong nhà xí, tự tìm đường chết!" Từ Hiếu Cẩu nói rồi giơ nắm đấm lên.
"Mẹ kiếp, lũ lưu dân đó quá đáng thật, tưởng người Bách Hác thôn chúng ta dễ bắt nạt sao? Đến địa bàn của chúng ta mà còn không biết điều, đánh chết cũng đáng đời." Trương Tán hùa theo.
"Đúng vậy, phải cho chúng một trận nhớ đời, để chúng không dám bén mảng đến đây nữa."
Mọi người nhao nhao lên tiếng.
Từ Hiếu Cẩu chắp tay, nói: "Đại ân đại đức của các vị hảo hán hôm nay, Từ Hiếu Cẩu này suốt đời không quên, nhất định khắc cốt ghi tâm, sau này nếu có dịp, xin được đền đáp, dù xông pha khói lửa cũng không chối từ."
"Đều là huynh đệ cả, nói vậy làm gì."
"Thôi đi, đừng có giả vờ làm người lớn nữa."
"Cẩu ca, về sau mời ta ăn gà ăn mày là được."
Người nói là Triệu Soái, hắn ta rất thân với Từ Hiếu Cẩu. Nhưng võ công của hắn hơi kém, ban đầu Từ Hiếu Cẩu không gọi hắn, nhưng hắn thấy Từ Hiếu Cẩu rủ rê huynh đệ đi, biết chuyện nên nhất quyết đòi đi theo giúp đỡ.
Từ Hiếu Cẩu cười nói: "Không thành vấn đề, về sau ta mời mọi người ăn no nê."
Lúc này trời đã tối, Từ Hiếu Cẩu sắp xếp cho bọn họ canh gác xung quanh ruộng dược liệu.
Nhà họ Từ có tổng cộng hai mươi mẫu ruộng dược liệu, trong đó có tám mẫu Khô Diệp Ô, diện tích rất lớn.
Từ Hiếu Cẩu về nhà, báo cho Từ Phúc Quý biết mình đã tìm được người giúp đỡ.
"Tốt, tốt, tốt lắm." Từ Phúc Quý hài lòng vỗ vai Từ Hiếu Cẩu.
Hắn không có quan hệ gì trong thôn, không ngờ Từ Hiếu Cẩu lại gọi được nhiều người biết võ công đến giúp đỡ như vậy.
"Ta cùng Đại Ngưu, Tam Cẩu ra ruộng canh chừng, Giai Trân, ngươi ở nhà với lũ trẻ, khóa chặt cửa, bên ngoài loạn lạc, tuyệt đối đừng ra ngoài."
Từ Phúc Quý dặn dò.
Nếu mục tiêu của bọn chúng là ruộng dược liệu nhà hắn thì chắc chắn ngươi sẽ đến rất đông.
Bọn chúng chắc chắn sẽ hái hết Khô Diệp Ô trong một đêm, tiện thể sẽ đào cả Thiết Căn Thảo mọc bên cạnh Khô Diệp Ô.
"Được, các ngươi cẩn thận, an toàn là trên hết. Mất chút dược liệu cũng không sao." Giai Trân dặn dò ba người.
Dù sao thì tiền bạc cũng không quan trọng bằng tính mạng người nhà.
"Được rồi, chúng ta sẽ cẩn thận."
Từ Phúc Quý dẫn Đại Ngưu và Tam Cẩu ra khỏi cửa, canh gác gần ruộng dược liệu.
Đêm xuống, yên ắng bao trùm.
Gần Bách Hác thôn, một nhóm người lặng lẽ tụ tập, bọn hắn đều là do Tôn Dã và Vương Ba triệu tập, khoảng hai mươi người.
"Ta đã nói rồi, dược liệu là do ta phát hiện, thuốc mê cũng là do ta mạo hiểm bỏ vào, sau khi xong việc, mỗi người phải chia cho ta bốn phần." Tôn Dã dặn dò lại lần nữa.
"Yên tâm đi Tôn lão, chúng ta đã nói trước rồi, ai cũng phải giữ lời. Ta chỉ muốn biết, dược liệu đó thật sự đáng giá như vậy sao? Một cây tận năm trăm văn?"
"Ta còn lừa các ngươi sao? Một cây ít nhất cũng năm trăm văn."
"Nhà đó có bao nhiêu, đủ chia cho chúng ta không?"
"Tám mẫu đất đấy, cả đám chúng ta đào cả đêm cũng chưa chắc hết, còn sợ không đủ chia sao? Nhắc nhở các ngươi, phải đào tận gốc, đừng làm hỏng lá, nếu không phẩm chất kém sẽ bị ép giá." Tôn Dã nhắc nhở.
Sau đó có người nhỏ giọng nói, vẻ mặt lo lắng: "Tôn lão, nếu bị phát hiện thì sao?”
Bọn hắn chỉ là dân tị nạn, không phải trộm cướp, thật sự là cùng đường mới phải làm việc này.
Vì vậy nghĩ đến việc trộm một ngàn sáu trăm lượng bạc dược liệu của người khác, bọn hắn rất lo sợ.
"Sợ gì chứ, bị phát hiện thì bỏ chạy, nhiều người như vậy, tản ra mà chạy, ta sẽ cản đường cho các ngươi, bọn chúng không bắt được đâu. Ta đã dò la kỹ rồi, nhà đó chỉ có một đứa nhỏ luyện võ được vài năm, còn lại đều là người thường. Hơn nữa ta đã bỏ cả gói thuốc mê vào nước rồi, bọn chúng chắc chắn sẽ ngủ say như chết đến tận sáng."
Đây chính là chỗ dựa của Tôn Dã.
Nếu trong nhà có cao thủ, hắn chắc chắn không dám làm vậy.
"Đi thôi, xuất phát!"
Tôn Dã dẫn đường, đi về phía ruộng dược liệu nhà họ Từ.
Mũi tên đã lên dây, không còn đường lui, dù có người trong lòng muốn bỏ cuộc giữa chừng cũng phải đi theo đám đông.
Nửa canh giờ sau, bọn hắn mò đến ruộng dược liệu nhà họ Từ.
Nhìn những luống dược liệu được trồng ngay ngắn thẳng hàng, cho dù trong lòng còn lo lắng, nhưng lúc này bọn hắn chỉ còn lại lòng tham.
Bọn hắn như nhìn thấy bạc nằm la liệt dưới đất vậy.
Tôn Dã tay cầm gậy gỗ, Vương Ba đi bên cạnh hắn, tay cầm bao tải và dây thừng.
"Đi, chúng ta đến chỗ ổ chó, xử lý con chó đó trước, thịt chó bổ lắm đấy." Tôn Dã quyết tâm đánh chết Đại Hắc.
Hai người lén lút đến gần ổ chó, nhưng không thấy động tĩnh gì.
"Con Đại Hắc Cẩu kia đâu rồi?"
"Chắc là chạy đi chơi đâu rồi. Kệ nó, mau đào dược liệu."
Hai người đi vào ruộng dược liệu.
Lúc này, trong bóng tối.
Từ Hiếu Ngưu đang nằm sấp dưới đất, Đại Hắc nằm bên cạnh hắn.
"Suỵt, đợi đã."
Từ Hiếu Ngưu nhìn thấy những bóng người lén lút trong ruộng, hắn bịt miệng Đại Hắc lại, không cho nó sủa.
Cho đến khi Từ Phúc Quý hét lớn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
"Dừng tay, bắt trộm!"
"Gâu gâu!"
Đại Hắc gầm lên rồi lao ra ngoài.
Ngay sau đó, những người mai phục xung quanh cũng ập tới.
"Nguy rồi!"
Đám người Tôn Dã vừa mới bắt đầu đào trộm dược liệu đã bị phát hiện, bọn chúng còn chưa kịp hái được cây Khô Diệp Ô nào.
Tất cả đều hoảng sợ bỏ chạy.
"Sao lại bị phát hiện?"
Tôn Dã không hiểu, hắn không kịp nghĩ nhiều, nhét vội cây Khô Diệp Ô trên tay vào ngực, chạy trốn trong bóng đêm.
Lúc trước hắn nói nếu bị phát hiện sẽ ở lại cản đường cho đồng bọn.
Đó chỉ là lời nói dối, bọn chúng chẳng có quan hệ gì với nhau, chỉ là tạm thời hợp tác, lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Hắn có võ công, chắc chắn chạy nhanh hơn những kẻ khác.