Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Nhà họ Từ có ba phụ tử, bằng hữu của Từ Hiếu Cẩu có bảy tám người, lại thêm con Đại Hắc hung dữ.
"Đứng lại!"
"Đứng lại, mau buông tay chịu trói!"
"Gâu! Gâu!"
Hơn hai mươi tên trộm dược liệu không ngờ lại có nhiều người như vậy, tiếng la hét vang lên từ bốn phương tám hướng.
Tôn lão không phải nói chủ ruộng dược liệu này chỉ có vài người thôi sao?
Không phải nói đã bị đánh thuốc mê rồi sao?
Bọn chúng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng tản ra bỏ chạy.
Bằng hữu của Từ Hiếu Cẩu đều là những thiếu niên mười mấy tuổi, tính tình nóng nảy. Bình thường luyện võ không có cơ hội ra tay, tỷ thí cũng chỉ điểm đến là dừng, nào có cơ hội đánh nhau thật sự như thế này.
Mỗi người đều ra tay tàn nhẫn như phát điên.
"Ái ui."
Rầm!
Có kẻ kêu thảm thiết rồi bay xa ba bốn mét, ngã sầm xuống đất.
Có kẻ bị đấm vào bụng, không ngừng nôn mửa.
Có kẻ đau đớn lăn lộn dưới đất, không còn sức chống cự…
Đỗ Dũng đuổi kịp một tên tráng hán chạy rất nhanh, chặn trước mặt hắn.
Tên tráng hán râu ria rậm rạp, dáng người vạm vỡ, hắn từng luyện võ vài năm khi còn trẻ, đã luyện thành tầng một của Thung Công, cộng thêm thân hình cao lớn, đối phó với năm sáu người thường không thành vấn đề.
Thấy có người chặn đường, tên tráng hán đánh giá đối phương, thấy Đỗ Dũng tuy vạm vỡ nhưng khuôn mặt còn non choẹt: “Tiểu tử từ đâu đến vậy, ta chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, không muốn làm hại ai, ngươi tránh ra đi, đừng ép ta ra tay."
"Ngươi cứ ra tay đi, nếu đánh bại ta thì ngươi có thể đi."
Mấy người kia quá yếu, Đỗ Dũng thấy tên này có vẻ hơi khá nên mới chặn hắn lại.
"Tiểu tử này thật cứng đầu."
Tên tráng hán vừa nói vừa tung ra một chưởng về phía Đỗ Dũng.
Đỗ Dũng hậu phát chế nhân, vừa cúi người né tránh vừa tung Hổ Bào Quyền vào ngực đối phương. Hắn đã luyện võ mười một năm, sắp luyện thành tầng hai của Thung Công, tinh thông quyền cước, tên tráng hán trước mặt quá yếu so với hắn.
Vài chiêu sau, tên tráng hán bị đánh gãy chân, nằm lăn ra đất kêu la xin tha.
…
Bên kia, Từ Hiếu Cẩu đuổi theo Tôn Dã.
"Này, lão già kia đứng lại!"
"Hửm?"
Tôn Dã thấy khó hiểu, nhiều người trộm dược liệu như vậy, sao lại cứ đuổi theo ta?
Hắn càng không hiểu tại sao đối phương lại bố trí nhiều người mai phục như vậy.
"Chính là ngươi bỏ thuốc mê vào vò nước nhà ta phải không?"
Từ Hiếu Cẩu vừa nói vừa đuổi kịp Tôn Dã, tung một cú Hổ Quyền vào lưng hắn. Nghe Từ Hiếu Hà miêu tả, tại hiện trường chỉ có lão già này là trùng khớp, trông thì già yếu nhưng chạy rất nhanh.
Tôn Dã nghe thấy tiếng gió sau lưng, vội vàng xoay người đỡ đòn.
Bịch một tiếng nặng nề, Tôn Dã nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc, hai tay run lên bủn rủn. Hắn từng là võ giả cao giai, nhưng giờ tuổi tác đã cao, võ công suy giảm rất nhiều.
"Tiểu tử này, tuổi còn nhỏ mà võ công lại cao cường. Lão phu không rảnh chơi với ngươi."
Nói xong, Tôn Dã tung ra một nắm Thạch Hôi Phấn rồi bỏ chạy.
Từ Hiếu Cẩu đã sớm đề phòng, sư phụ hắn thường dặn dò, giang hồ hiểm ác, có nhiều kẻ dùng thủ đoạn hèn hạ.
Lão già này đã dùng thuốc mê, chắc chắn là kẻ tiểu nhân bỉ ổi.
Hắn nín thở, nhắm mắt, nghiêng người né tránh Thạch Hôi Phấn, tiếp tục đuổi theo. Chạy được vài bước đã đuổi kịp Tôn Dã, tiếp tục giao đấu với hắn.
Một lát sau, Tôn Dã bị quật ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập.
"Còn chạy nữa không?"
"Thôi… coi như các ngươi giỏi, ta chịu thua…"
Tôn Dã thở hồng hộc, vẻ mặt không cam lòng.
Nếu trẻ lại mười tuổi, hắn đâu đến nỗi bị một tiểu tử mười mấy tuổi làm nhục như vậy.
"Đứng dậy."
Từ Hiếu Cẩu kéo Tôn Dã dậy, lấy dây gai trói hai tay hắn ra sau lưng.
"Đi!"
Chẳng mấy chốc, những kẻ bị bắt đã bị áp giải đến trước cửa nhà họ Từ.
Hơn hai mươi người, chỉ có hai ba kẻ chạy thoát trong lúc hỗn loạn, còn lại đều bị bắt.
Bọn chúng hoặc bị trói tay chân, hoặc bị đánh đến mất sức chống cự, hoặc bị gãy chân, hơn hai mươi người bị dồn lại thành một đám.
Từ Phúc Quý nhìn bộ dạng thảm hại của bọn chúng, thầm nghĩ: Mấy tiểu tử luyện võ này ra tay tàn nhẫn thật.
Hắn và Đại Ngưu chỉ bắt trói bọn chúng lại, còn đám bằng hữu của Từ Hiếu Cẩu lại đánh cho bọn chúng bị thương.
"Chư vị đại gia, tha cho ta đi, ta biết lỗi rồi, xin các ngươi!"
"Ta là lương dân, thật sự là cùng đường mới phải làm liều, hu hu."
"Là lão già họ Tôn xúi giục, chính là hắn!"
"Đúng vậy, tại hắn, do hắn dụ dỗ chúng ta."
Mặt Tôn Dã tối sầm lại, lũ này bán đứng hắn mà không chút do dự.
"Câm miệng, nếu không phải cha ta phát hiện, cả nhà chúng ta đã bị đánh thuốc mê, ruộng dược liệu chúng ta vất vả trồng trọt mấy chục năm đã bị các ngươi trộm sạch. Còn ngươi nữa, phì!"
Từ Hiếu Cẩu nhổ nước bọt vào Tôn Dã: "Ngươi lại lợi dụng lòng tốt của tỷ ta, ngươi còn chút nhân tính nào không? Hèn hạ!"
Nói xong, hắn quay sang hỏi Từ Phúc Quý: "Cha, xử lý bọn chúng thế nào?"
Xử lý thế nào đây? Đó là một vấn đề nan giải.
Từ Phúc Quý suy nghĩ, nếu thả bọn chúng đi thì quá dễ dãi, bắt bọn chúng bồi thường thì chúng lại không có tiền.
Giết? Cũng không đến mức đó.
"Cha, giao cho nha môn đi."
Từ Hiếu Ngưu đề nghị.
Nghe đến hai chữ nha môn, những kẻ bị bắt đều hoảng sợ.
"Đừng, xin tha cho chúng ta, chúng ta xin lạy các vị!"
Lập tức có người quỳ xuống dập đầu.
Trộm cắp chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề nằm ở thân phận của bọn chúng: Dân tị nạn.
Những người tị nạn không có ruộng đất và hộ tịch, rời xa quê hương, một khi bị bắt vào nha môn, kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Trước tiên sẽ bị tra tấn dã man trong ngục, sau đó bị ép đi lao dịch, sống không bằng chết.
"Đợi đến sáng, đưa bọn chúng đến nhà Lưu đại hộ."
Từ Phúc Quý quyết định ném củ khoai lang nóng này cho nhà họ Lưu.
Lưu Diệu Tông, gia chủ nhà họ Lưu, không chỉ là đại địa chủ của Bách Hác thôn, mà còn là trưởng thôn. Những vụ án nhỏ, tranh chấp trong thôn, hắn ta đều có quyền xử lý.
Hơn nữa gần đây trong thôn có nhiều dân tị nạn, không chỉ nhà họ Từ mà nhiều nhà khác cũng bị trộm cắp. Lưu Diệu Tông là trưởng thôn, phải có trách nhiệm quản lý.
…
Cánh cửa nhà họ Từ mở ra, Giai Trân ló đầu ra nhìn.
Vừa rồi bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nàng lo lắng không yên, đợi đến khi yên tĩnh trở lại mới dám mở cửa.
"Phu quân, bắt được hết rồi chứ?"
“Phải, đợi đến sáng sẽ đưa đến nhà họ Lưu. Nàng lấy thêm dây gai ra đây."
Giai Trân mang ra một bó dây gai. Mọi người cùng nhau trói chặt bọn chúng lại, canh giữ đến sáng.
Từ Hiếu Hà bước ra cửa liền nhìn thấy Tôn Dã bị trói chặt, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
"Nhị tỷ, chính là lão già này, hắn là kẻ cầm đầu, võ công cũng khá."
Câu nói của Từ Hiếu Cẩu như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Từ Hiếu Hà tủi thân suýt khóc.
Lão giả này giả vờ đáng thương như vậy, nàng thật sự không ngờ hắn lại diễn kịch để hãm hại nhà mình.
"Hà nhi, không trách ngươi tốt bụng, do hắn quá xấu xa."
Giai Trân biết Từ Hiếu Hà đang bị tổn thương, liền vỗ về an ủi nàng.
"Nhị Hà, đừng buồn nữa, rút kinh nghiệm lần sau."
Từ Phúc Quý nhân cơ hội dạy dỗ hài tử: "Đây cũng là bài học cho cả nhà, không nên có ý hại người, nhưng cũng phải đề phòng người khác. Đừng tùy tiện tin tưởng người khác, nhất là những người xa lạ mới quen."
"Phúc Quý thúc nói đúng lắm, đây cũng là bài học cho chúng ta."
Tuy mấy người Đỗ Dũng võ công cao cường, nhưng còn trẻ, chưa từng trải qua những mưu mô quỷ quyệt này, chuyện lần này chắc chắn sẽ là bài học sâu sắc cho bọn họ.
Từ Phúc Quý lặng lẽ bảo Giai Trân chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn.
Người ta đã giúp đỡ cả đêm, không thể để bọn họ về nhà với chiếc bụng đói được.
Giai Trân và Từ Hiếu Hà bận rộn trong bếp một hồi, làm thịt hai con gà, hấp một nồi bánh bao, thêm vài món nhắm nữa.
"Mọi người đói chưa? Vào nhà ăn cơm nào."
Từ Phúc Quý mở cửa, bảo Từ Hiếu Ngưu và Từ Hiếu Cẩu bê bàn ra sân trước.
"Phúc Quý thúc, không cần phiền phức đâu."
"Thúc khách sáo quá…"
"…"
Từ Phúc Quý cười nói: "Các ngươi đã giúp đỡ đại ân như vậy, ăn một bữa cơm là chuyện nên làm. Trong nhà không chuẩn bị trước, mọi người đừng chê cơm canh đạm bạc là được."
"Mọi người đừng khách sáo, cơm nước đã xong rồi, Nhị Soái lúc nãy còn nói sẽ mời cơm mà, vào hết đi."
Từ Hiếu Cẩu kéo Triệu Soái vào bàn ăn.
Triệu Soái ngại ngùng cúi đầu, trước mặt Từ Hiếu Cẩu thì hắn ta có thể thoải mái nói năng, nhưng trước mặt trưởng bối thì vẫn phải giữ lễ phép.
Mấy người trẻ tuổi không từ chối nữa, cùng nhau vào bàn ăn cơm.
Bữa cơm vô cùng đơn giản, gà hầm, bánh bao, vài món nhắm và cháo.
Tuy không phải là cao lương mỹ vị, nhưng đối với bữa cơm thường ngày ở nông thôn thì đã là thịnh soạn lắm rồi.
Ăn cơm xong, trời đã tờ mờ sáng, bọn họ áp giải hơn hai mươi tên trộm đến nhà họ Lưu.
Một đoàn người đông đúc như vậy đã đánh thức không ít người trong thôn.
"Chuyện gì vậy? Sao lại đông người thế?"
Những người nông dân nhàn rỗi tò mò hỏi han.
Chuyện xảy ra nhanh chóng lan truyền khắp cả thôn.
"Lũ lưu dân đó gan to thật."
"May mà bị bắt rồi, ruộng dưa nhà ta cũng bị bọn chúng trộm mất không ít."
"Vườn rau nhà ta cũng vậy."
"Nhà họ Từ giỏi thật đấy, một đêm bắt được hơn hai mươi người?"
"Ngươi biết Từ lão tam chứ, Tam Cẩu đó, theo học võ với Đỗ Hải, võ công cao cường lắm. Còn tiểu tử chơi với nó, đứa nào đứa nấy đều biết võ."
"Phúc Quý đúng là có phúc, trưởng tử thì siêng năng cần cù, nhi tử thứ ba thì giỏi giang, còn có hai đứa tiểu nhi tử nữa. Hai đứa đó lớn lên chắc chắn cũng sẽ nên người, nhà họ Từ sau này nhất định sẽ vô cùng hưng thịnh."
Ở nông thôn, người ta coi trọng nhất là thế lực gia tộc, đặc biệt là nhi tử trong nhà.
Với tình hình của nhà họ Từ, dân làng đã có thể hình dung ra thế lực của nhà họ trong thôn mười năm sau.
Ở giữa Bách Hác thôn, có một tòa nhà tường cao, chiếm diện tích gần hai mẫu ruộng.
Tòa nhà ba gian này vốn là của gia tộc Từ Phúc Quý, hai mươi năm trước bị nhà họ Lưu mua lại.
Mấy năm trước, nhà họ Lưu đã xây dựng lại, xây thêm tường cao, giờ trông rất mới mẻ và bề thế.
Từ Phúc Quý nhìn tòa nhà lớn này mà lòng không chút xao động, vì hắn không có chút ký ức nào về nơi này.
Chính xác mà nói, đây là nơi hắn sống ở kiếp trước, sau khi xuyên không đến đây không lâu, hắn liền cưới Giai Trân, chuyển đến nhà họ Từ hiện tại.
Đoàn người đến trước cửa nhà họ Lưu.
Từ Phúc Quý bước lên gõ cửa.
Người mở cửa là nha hoàn nhà họ Lưu, thấy nhiều người như vậy, nàng ta giật mình hỏi: "Các người làm gì đấy?"
Từ Phúc Quý tóm tắt tình hình.
"Lão gia vẫn chưa dậy, các người chờ chút."
Nói xong, nha hoàn quay vào bẩm báo Lưu Diệu Tông.
Giờ này, nhà nông đều đã dậy sớm, tranh thủ lúc trời chưa nóng ra đồng làm việc.