Tục Tiên

Chương 22. Vận May Như Thế Có Thể Chỉ Gặp Được Một Lần Thôi!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Một thiếu nữ khác đang quan sát đồ vật trong cửa hàng của Trần Càn Lục, nàng rất hứng thú với ghế dựa lưng cao, tay vịn rộng, còn có đệm dựa mềm mại, nghe vậy ánh mắt sáng lên, đi tới trước mặt Trần Càn Lục, cất lên giọng nói như hoàng oanh xuất cốc, đặt câu hỏi nghe dịu dàng êm tai: “Ngươi là chủ nhân cửa hàng này sao? Hai miếng ngọc phù kia bán thế nào?”

Trần Càn Lục mừng rỡ, vội kêu lên: “Tại hạ đúng là chủ nhân của cửa hàng này, hai miếng ngọc phù này luyện chế có chút khuyết điểm nhỏ, chỉ có thể dùng để chiếu sáng nên chỉ lấy tiền nguyên vật liệu mà thôi.”

Thiếu nữ hỏi giá tiến lên, cầm hai miếng ngọc phù trong tay đánh giá một chút, nhất thời có chút yêu thích.

Vì để dễ bán hơn chút nên Trần Càn Lục tạo hình hai miếng ngọc phù này rất tinh xảo, đều là vẽ núi cao sông dài, tạo thành một đoạn cảnh trí, chỉ tiếc trong mắt tu gia ở thế giới này, mấy kiểu trang trí như vậy cũng không có tác dụng lớn, một món pháp vật cao thấp thế nào, bọn họ chỉ đánh giá qua pháp thuật ẩn chứa bên trong.

Thiếu nữ hơi suy tư, nói: “Cho ngươi năm mươi miếng phù tiền, thế nào?”

Trần Càn Lục vui mừng quá đỗi, hắn mua viên ngọc thạch xanh đầu tiên cũng chỉ tốn ba mươi miếng phù tiền, đổi lấy viên ngọc thạch xanh thứ hai từ tay Trần Thanh, giá gốc có thể hơi đắt, nhưng cũng chỉ đắt hơn khoảng sáu - bảy miếng phù tiền, Trần Thanh cũng là nhặt nhạnh được, vốn cho rằng dùng hai viên nguyên liệu phẩm chất kém này làm ngọc phù sẽ lỗ đôi chút, không ngờ còn có lời, nên lập tức đồng ý.

Thiếu nữ giao phù tiền, thu hai miếng Diệu Hỏa ngọc phù, giơ tay chỉ chiếc ghế dựa và đệm tựa lưng trước cửa hàng của Trần Càn Lục, nói: “Ghế dựa và đệm tựa này cũng rất tinh xảo, chủ quán ra giá đi, bán cả cho ta.”

Trần Càn Lục vội cười nói: “Những cái ghế này chỉ là tiểu đạo tiện tay chế tạo, là vật phàm tục, đâu có đáng tiền? Coi như là quà tặng kèm hai miếng ngọc phù kia là được.”

Hai thiếu nữ đều nở nụ cười, thiếu nữ mở miệng đầu tiên nói: “Chủ quán biết làm ăn thật đấy. Chỉ là chúng ta cũng không thể chiếm lợi của ngươi như thế được.”

Nàng tiện tay lấy ra một vật, ném cho Trần Càn Lục rồi nói: “Vừa hay gần đây hai tỷ muội chúng ta giết chết một con chim yến tinh chưa có thành tựu, viên Phong Châu này cũng không có tác dụng gì, coi như tiền mua ghế dựa đi.”

Trần Càn Lục mừng rỡ, hắn cũng không thể ngờ, chỉ mấy cái ghế mà lại có thể bán đắt hơn cả hai miếng Diệu Hỏa ngọc phù.

Phải biết rằng, yêu quái chỉ cần tu đạo lâu năm, trong cơ thể đều sẽ dựng dụng ra một viên yêu đan, vật ấy chính là ngọn nguồn một thân pháp thuật yêu lực của đám yêu quái, cho dù là cấp độ thấp nhất, yêu đan chỉ có mấy chục năm đi nữa thì cũng đáng giá mấy chục phù tiền.

Trần Càn Lục luôn miệng nói: “Mấy cái ghế dựa thôi sao đáng giá thế...”

Muốn trả lại Phong Châu nhưng hai nàng không nhận, chỉ dùng pháp thuật thu hồi ghế dựa và đệm tựa lưng hắn bày ở bên ngoài, sau đó dắt tay nhẹ nhàng rời đi.

Trần Càn Lục cất phù tiền vào túi da thú, trong lòng cảm thấy mỹ mãn, lại thầm nghĩ: “Không ngờ vẫn bán được hai miếng ngọc phù kia, chỉ là lần sau không thể làm khéo léo như vậy nữa.”

“Thế giới này cũng không cần những thứ đồ chơi tinh xảo như vậy.”

“Vận may như thế có thể chỉ gặp được một lần thôi.”

Hắn sờ viên Phong Châu vừa có được, trong lòng hơi vui mừng, đây là niềm vui ngoài dự đoán.

Sau khi rót vào một tia Thanh Đế Giáp Ất chân khí, nhất thời Trần Càn Lục có vài phần kinh ngạc, hai thiếu nữ nói vật này thuộc về một con chim yến tinh vẫn chưa có thành tựu gì, hắn vốn cho rằng con chim yến tinh kia chỉ có tu vi mấy chục năm, nhiều nhất cũng chỉ tới trăm năm, nhưng dựa vào viên Phong Châu này để suy đoán, hẳn là con chim yến tinh xui xẻo kia ít nhất cũng có hai - ba trăm năm đạo hạnh rồi.

Trần Càn Lục thầm nghĩ: “Vừa rồi không nhìn ra... đúng là không ngờ tu vi của hai thiếu nữ này lại lợi hại như thế, chim yến tinh hai - ba trăm năm mà nói giết là giết, còn chê tu vi của nó không ra gì.”

Lại nói, yêu vật cũng cần trời sinh có mang linh mạch mới có thể bước vào tu hành. Nhưng dù trời sinh có linh mạch, thân yêu cũng kém xa thân người, hơn nữa yêu quái có rất ít truyền thừa, không có tâm pháp chính tông, chỉ dựa vào thiên phú để tu hành, luyện đều là một hơi trọc khí, yêu khí trầm uế nặng nề, bình thường đại yêu trăm năm cũng không bằng tu gia mới nhập môn mười năm.

Dù vậy, chim yến tinh hai - ba trăm năm cũng có thể đánh giết mười mấy tên Trần Càn Lục rồi.

Đạo hạnh chênh lệch to lớn như thế, dựa vào nhân số đã rất khó chồng chất lên nổi.

Viên Phong Châu này chính là hội tụ một thân tinh huyết của chim yến tinh, cũng là căn cơ yêu pháp của nó, nếu có thể tế luyện một phen, nhất định sẽ nhận được một món pháp bảo không tầm thường.

Nếu bàn về giá trị, vật này ít nhất cũng giá trị bằng hai - ba viên linh thạch thô, lúc cần gấp, có thể giao dịch tới hai - ba trăm miếng phù tiền, gặp được người mua thích hợp còn có khả năng bán được năm trăm đồng phù tiền trở lên.