Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 13. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 13

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Có một lần ở quận Thanh Hà, Từ Phượng Niên nhân lúc lão Hoàng đi đại tiện, không nén nổi tò mò, lén lút nghiên cứu một hồi nhưng chẳng tìm ra manh mối, chỉ cảm thấy cái hộp vừa cầm lên đã lạnh buốt thấu xương. Kết quả, lúc lão Hoàng trông thấy, ánh mắt phải gọi là u oán, còn đáng thương hơn cả thiếu nữ nhà lành bị hắn trêu ghẹo trên phố lớn Lăng Châu.

Sau đó không biết có phải gặp báo ứng không, ngày hôm sau Từ Phượng Niên liền bị cảm phong hàn. Chính lão Hoàng đã nấu thuốc, đun nước, trộm khoai lang về nướng, bận đến tối tăm mặt mũi. Suốt nửa tuần sau đó đều là lão mã phu cõng Từ Phượng Niên đi. Ấn tượng lớn nhất của hắn chính là bộ xương gầy trơ của lão Hoàng cấn vào người đến phát hoảng, đương nhiên, còn có vài phần cảm kích chưa nói thành lời.

Kể từ đó, Từ Phượng Niên không còn tơ tưởng đến cái hộp nữa, chỉ không tránh khỏi đôi lúc thoáng nghĩ, mong một ngày nào đó sẽ biết được bí mật nhỏ bên trong. Đương nhiên chỉ là bí mật nhỏ chẳng đáng bận tâm, một lão mã phu mà có bí mật động trời thì đúng là chuyện cười.

Đến nay Từ Phượng Niên vẫn nhớ như in, sau khi thoát khỏi sự truy sát của đám thảo khấu, hắn đã hỏi lão bộc:

"Lão Hoàng, ngươi có phải cao thủ không?"

Lão Hoàng mang theo vẻ "e thẹn" mà nếu đặt trên mặt một cô nương xinh đẹp mới động lòng người, gật gật đầu.

Từ Phượng Niên lại hỏi: "Loại rất cao ấy?”

Lão Hoàng dường như càng thêm ngượng ngùng, ngượng nghịu hơi quay đầu đi, rồi lại gật đầu.

Từ Phượng Niên nghĩ đến cảnh tượng bi tráng vừa bị một đám người cầm mâu gỗ, dao củi đuổi đánh, cố nén ý định đánh người, lại hỏi: "Cao bao nhiêu?"

Lão Hoàng chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới giơ tay lên ra hiệu, trông có vẻ cao ngang với Thế tử điện hạ, ngay sau đó lại hạ thấp xuống một chút.

Thế là Từ Phượng Niên vốn còn ôm chút may mắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Thế nên, Từ Phượng Niên hoàn toàn có lý do để oán giận Đại Trụ Quốc. Ngoài việc quên sắp xếp cao thủ làm hộ vệ, ông ta chẳng những không dạy hắn đạo lý đơn giản là hành tẩu giang hồ chớ mang vật báu, mà còn xúi giục Từ Phượng Niên rằng:

"Con trai à, ra ngoài, việc đầu tiên là phải giữ mạng. Nè, mặc cái bảo giáp Ô Quỳ đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm này vào. Đôi bao tay làm từ tơ do Băng Tằm ói ra máu mà dệt thành này cũng đeo vào. Ở đây còn có ba bốn cuốn bí tịch tuyệt thế tương tự như ‘Thượng Thanh Tử Dương quyết’ trấn giáo của Võ Đang, cầm hết đi, toàn hàng tốt đấy. Con mà ném bất kỳ cuốn nào ra giang hồ cũng có thể gây nên một trận gió tanh mưa máu. Con tranh thủ luyện thử xem, biết đâu ngày mai thành cao thủ rồi. Thấy chưa, cha thật lòng thương con lắm đấy. Cầm hết ngân phiếu đi, mấy miếng ngọc bội treo bên hông con cũng đáng giá mấy trăm lạng vàng, hết tiền thì tìm tiệm cầm đồ mà bán, ăn ngon mặc đẹp không thành vấn đề."

Ban đầu Từ Phượng Niên còn thấy quả thực không tệ, chuyến du ngoạn thế này đúng là một con đường bằng phẳng, không lo tiêu tiền như nước, lại có thể làm quen với mỹ nhân phong vận khác nhau ở khắp nơi, kết giao với hào kiệt danh chấn thiên hạ, cùng các đại hiệp có tiếng tăm trong võ lâm xưng huynh gọi đệ, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.

Nhưng sau đó mới biết, mình vốn chỉ là một con cừu béo mặc người ta làm thịt, ai thấy cũng mến, ai thấy cũng vồ. Mẹ kiếp, đến cuối cùng, công dụng duy nhất của những bí kíp đó là xé ra để chùi đít.

Chỉ còn lại nửa cuốn «Thôn Kim Bảo Lục» nhìn ngang nhìn dọc nhìn nghiêng đều như thiên thư, cuối cùng cũng có đất dụng võ. Trên đường về, hắn đã gặp được Bạch Hồ Nhi mặt đẹp hơn bất kỳ hoa khôi nào ở Lăng Châu. Gã là người biết hàng, đồng ý nhận nửa bộ «Thôn Kim Bảo Lục» để hộ tống hắn về Lăng Châu.

Nửa năm đó, Từ Phượng Niên khó khăn lắm mới gặp được một cao thủ chân chính không có ác niệm, trăm phương ngàn kế lấy lòng, nhưng chẳng hiểu sao Bạch Hồ Nhi lại chẳng thèm đoái hoài đến hắn. Ngay cả đi đường cũng cố tình kéo ra một khoảng cách rất xa, trừ khi gặp phải đám cướp đường không có mắt, nếu không tuyệt đối không nói lời thừa.

Từ Phượng Niên đi vào chuồng ngựa, lấy một ôm cỏ cho con ngựa què, khẽ thở dài:

"Hồng Thố à Hồng Thố, nếu để nhị tỷ thấy một con Hãn Huyết Bảo Mã tốt thế này bị dày vò ra nông nỗi này, e là ta sẽ bị cốc cho mấy cái vào đầu mất.”

Ba năm nay, một con chim ưng, một con ngựa, cộng thêm một lão bộc may mà mắt chưa lòa hẳn, chính là tất cả của hắn.