Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 14. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 14

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Phượng Niên cho ngựa ăn một lúc, nghĩ đến tin mật thám trong phủ truyền đến nói Bạch Hồ Nhi vẫn còn nán lại trong thành, bèn chuẩn bị ra khỏi vương phủ tìm chút thú vui đã lâu không có. Gã này lúc hắn sa cơ thất thế thỉnh thoảng lại châm chọc hắn một câu "Nếu ngươi là công tử ca con nhà thế gia thì ta là đàn bà", Từ Phượng Niên không có lý do gì mà không đi khoe khoang một phen.

Trước kia, chỉ cảm thấy dựa vào lá cờ lớn mang chữ Từ của phụ thân mà cáo mượn oai hùm là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bây giờ vẫn nghĩ vậy, chỉ là có thêm mấy phần trân trọng, dù sao cũng đã trải qua hơn hai năm sống không bằng chết, mới biết củi gạo dầu muối của thế gian này chẳng hề rẻ.

Lão Hoàng và thế tử điện hạ đã sớm ăn ý. Dường như biết là sắp ra ngoài ăn chơi trác táng, lão liền xoa xoa tay, làm một động tác uống rượu.

Từ Phượng Niên hiểu ý cười ha hả:

"Yên tâm, sẽ không quên mời ngươi uống vò Hoa Điêu ngon nhất, đắt nhất đâu, đi nào!"

Từ Phượng Niên vừa cùng lão phu chăn ngựa ra khỏi chuồng đã thấy vị lão đạo sĩ mà có nói là thần tiên cũng có người tin. Không cần đoán, chắc chắn lão lừa đảo này đến cầu mình thuyết phục đệ đệ đi Long Hổ sơn học nghệ.

Mười hai năm trước chính Từ Phượng Niên đã thả chó cắn lão đạo này. Do mẫu thân lúc sinh thời tín Phật, thế tử điện hạ không tin vào trò thiên mệnh này nên đối với tăng lữ vẫn còn chút tôn trọng, nhưng hễ thấy thuật sĩ bói toán trên phố là y như rằng sẽ đập nát sạp hàng, lão đạo Long Hổ sơn này cũng coi như vận rủi.

Năm đó lão đạo sĩ lôi thôi lếch thếch đầy rận qua được ải đầu tiên, còn suýt chút nữa không giữ được mình mà phá mất thân đồng tử. Lần gặp gỡ đó khởi đầu rất không vui vẻ, nhưng kết thúc cũng tạm được.

Cậu bé Từ Phượng Niên lúc chia tay còn không quên riêng tư dạy dỗ lão tổ tông của Long Hổ sơn một cách thấm thía:

"Lão đầu, muốn lừa người gạt tiền thì ngươi cũng phải bỏ vốn ra mà sắm một bộ y phục cho ra dáng chứ. Mấy vị đạo giáo thiên sư trong tiểu thuyết thần tiên chí quái đều mặc hoàng quan đạo bào, hễ rắm một cái là lập tức vũ hóa lên Đăng Tiên Đài, ra vẻ cao nhân, ngươi không học hỏi à? Lần sau ngươi còn đến vương phủ thế này, ta vẫn thả chó cắn ngươi!"

Xem ra lão đạo họ Triệu đã biết khôn, quả nhiên thay một bộ đạo bào mới tinh tươm, trên đầu đội hoàng quan vút trời, còn đeo thêm một thanh kiếm gỗ đào cổ xưa. Bình thường đi đâu cũng nhận được ánh mắt tôn kính mà nửa đời trước hành tẩu giang hồ chưa từng được hưởng, điều này khiến lão đạo sĩ vốn quen nhìn mấy gương mặt cứng đờ mấy chục năm không đổi trên núi vô cùng hưởng thụ.

Từ Phượng Niên chẳng nể nang vai vế mà khoác vai lão đạo, gian trá nói nhỏ:

"Lão đạo mũi trâu, đệ đệ ta đi Long Hổ sơn là chuyện tốt, nhưng Long Hổ sơn các ngươi kết được mối thiện duyên khổng lồ này với cha ta, ngươi không có chút biểu hiện gì sao? Nếu không, đệ ta đến Võ Đang sơn học nghệ chẳng phải cũng là học nghệ, cớ gì phải đi đường vòng đến cái nơi khỉ ho cò gáy của các ngươi? Phong cảnh Võ Đang sơn rất đẹp, ta còn có thể năm bữa nửa tháng đến thăm một phen.”

Lão đạo sĩ tỏ vẻ khó xử, nhìn quanh một vòng không thấy ai mới lén lút thò tay vào trong ngực, móc ra một cuốn cổ thư cũ kỹ ố vàng, tiếc nuối nói:

"Cuốn «Thừa Long Kiếm Phổ» này…"

Không ngờ Từ Phượng Niên trở mặt ngay tại chỗ, chẳng thèm liếc mắt nhìn cái kiếm phổ gì đó, giơ tay chỉ về phía Thính Triều đình, khinh bỉ nói:

"Mẹ kiếp, Triệu mũi trâu, ngươi cũng quá không biết điều rồi. Muốn bí kíp, bất kể là luyện nội công hay chơi binh khí, ta cần phải đi nơi khác à? Ngươi không thấy mất mặt à."

Cùng là lão già sống sáu bảy mươi năm, lão Hoàng quả là có mắt nhìn và ngộ tính, bèn bĩu môi cười theo thế tử điện hạ.

Lão đạo lúc này mới nhớ ra trong vương phủ có một tòa Thính Triều đình được mệnh danh là "võ khố", chợt bừng tỉnh, mặt đầy lúng túng, rụt tay về, ngượng ngùng nói:

"Vậy phải làm sao bây giờ?”

Từ Phượng Niên hạ giọng:

"Trên Long Hổ sơn có đạo cô trẻ tuổi xinh đẹp không? Lớn tuổi một chút không sao, nhưng đừng quá ba mươi lăm, lớn hơn nữa là già rồi, dù có bảo dưỡng tốt đến đâu, e rằng cũng chẳng còn cái phong tình ý vị của gái một con."

Lão đạo kinh ngạc "A" một tiếng.

Từ Phượng Niên nhướng mày, chất vấn:

"Sao thế, không có hay là không muốn?"

Lão đạo sĩ vẻ ngoài như đang đấu tranh tư tưởng nhưng thực chất chỉ trong vài cái chớp mắt đã nói nhỏ: