Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 24. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 24

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tây Sở có nữ Công Tôn thị, một điệu múa kiếm động bốn phương.

Người xem như núi sầu ảm đạm, trời đất vì thế mãi trầm luân.

Tiên đế thị nữ ba nghìn người, kiếm khí Công Tôn đứng đầu tiên.

Trên thành Đại Hoàng dựng cờ hàng, chỉ có giai nhân đứng đầu tường.

Mười tám vạn người đều giải giáp, cả nước không một đấng nam nhi!

Vừa rồi Võ Mị Nương đang nhìn đầu tường.

Vậy năm đó là ai đang nhìn giai nhân đứng trên đầu thành vong quốc?

Khúc nhạc kết thúc.

Trường kiếm mang theo một luồng sát khí vút bay ra, đâm thẳng vào đầu Từ Phượng Niên.

Nàng dường như nghe thấy câu "trăn trối" của người sắp chết: Mười ngón tay như búp măng xanh, nếu không cầm kiếm, mà chỉ cùng ta đánh cờ thì tốt biết bao.

Khoảnh khắc ấy, bàn tay thon của tử sĩ Ngư Ấu Vi khẽ run, nhưng kiếm đã đâm ra.

Trên đời này, không có thuốc hối hận.

Bài "Vọng Thành Đầu” này là bài thơ cha của Ngư Ấu Vi viết cho mẹ nàng. Lúc đó hai cha con bị cuốn vào dòng người tị nạn, quay đầu nhìn lại tường thành, chỉ có một bóng hình mảnh mai.

Phụ thân trở lại Thượng Âm học cung không bao lâu thì uất ức mà qua đời, nàng, tên thật là Ngư Huyền Cơ, bèn lặn lội đến Lăng Châu. Nàng trước tiên học giọng Phượng Châu chuẩn nhất, sau đó làm kỹ nữ hạng bét nhất trong giới tam giáo cửu lưu, may mà dung mạo xuất chúng, ngay từ đầu đã được cố ý hoặc vô tình bồi dưỡng thành hoa khôi, không cần phải làm cái nghề buôn da bán thịt mà nàng nghĩ đến là buồn nôn.

Sau đó, nàng thuận lý thành chương gặp được vị Thế tử điện hạ đi tìm hoa hỏi liễu. Phần lớn thời gian chỉ là cùng nhau đánh cờ. Con trai của tên đồ tể này, thật không giống cha hắn chút nào, không biết nửa điểm võ công, háo sắc, nhưng không đói sắc, thậm chí không hề ngại ngần nói với nàng rằng rất nhiều thơ từ đều là bỏ tiền ra mua của các sĩ tử để ra vẻ ta đây.

Ngư Huyền Cơ chỉ học được chút da lông của điệu múa kiếm Công Tôn thị mà người đời quen thuộc, nhưng tự tin đủ để giết chết Từ Phượng Niên, tiền đề là ngoài phòng không có đám chó săn của Bắc Lương vương phủ đứng canh. Suốt năm năm trời, nàng vẫn không đợi được cơ hội.

Sau đó Từ Phượng Niên biến mất ba năm, nửa tuần nữa là đến ngày giỗ của mẹ, Ngư Huyền Cơ định mặc kệ tất cả, đi giữ mộ cả đời, nhưng hắn lại trở về. Hơn nữa, lần này không có hộ vệ thân cận lăm lăm canh chừng ở gần cửa viện, phải chăng trong cõi u minh đã có thiên ý an bài?

Nàng đã hỏi hắn, có dám xem múa kiếm không. Hắn nói, chết cũng đáng.

Ám sát Thế tử điện hạ, đứa con trai mà Đại Trụ Quốc Từ Kiêu thương yêu nhất, chắc chắn nàng phải chết, thiên hạ không ai làm chuyện này mà có thể sống sót. Cũng tốt, trên đường xuống hoàng tuyền có người bầu bạn, đến lúc đó hắn muốn đánh muốn mắng, cứ mặc kệ hắn.

Ngư Huyền Cơ không đành lòng nhìn nữa.

Keng một tiếng.

Trường kiếm cách trán Từ Phượng Niên chỉ một tấc đã gãy làm hai đoạn. Ngư Huyền Cơ mở mắt ra, mờ mịt hoang mang, không biết từ lúc nào, trong sân đã có thêm một nữ tử áo bào trắng, ngay cả nàng cũng phải thốt lên một tiếng khen ngợi mỹ nhân.

Ám sát thất bại rồi à?

Ngư Huyền Cơ không biết nên bi ai hay nên mừng thầm, trên tay vẫn còn một thanh kiếm, vốn dùng để tự vẫn hầu thoát khỏi tủi nhục. Nàng giơ tay định cứa cổ một nhát cho xong đời, đáng tiếc Vũ Mị Nương sắp trở thành mèo hoang, nam nhân kia cũng từng nói khi tuyết lớn phủ kín đất trời, đứng trong Thính Triều đình ở Vương phủ có thể trông thấy phong cảnh đẹp nhất, đẹp nhất là đẹp đến nhường nào?

Chẳng cần Từ Phượng Niên lên tiếng, Ngư Huyền Cơ một lòng muốn trở thành tử sĩ đã bị "nữ tử” đẹp như hoa đào kia dùng một tay kẹp lấy lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, khẽ gảy một cái đã đoạt được, tiện tay ném đi, chém bay một mảng lớn bụi chuối tây. Như vậy còn chưa đủ, y còn thúc một gối vào bụng nàng Ngư hoa khôi, khiến cho vị mỹ nhân đáng thương bậc này phải cong người như con tôm.

Từ Phượng Niên vốn định lẩm bẩm một câu “người đẹp cớ sao lại làm khó người đẹp”, nhưng khi chứng kiến thủ pháp tàn nhẫn của Bạch Hồ Nhi thì thức thời ngậm miệng. Kế đó nhìn thấy Ngư Ấu Vi đang thất hồn lạc phách, tuy chắc mẩm mình sẽ không chết ở đây, Từ Phượng Niên vẫn hận không thể gầm lên một tiếng "con khốn thối tha", rồi xông lên tát cho nàng mười bảy mười tám cái bạt tai thật dứt khoát.

Nhưng hắn thầm niệm "chuyện nhỏ không nhịn ắt hỏng đại mưu chung giường chung gối", rồi thở ra một hơi trọc khí. Rời khỏi bốn châu Bắc Lương, Từ Phượng Niên muốn chết còn dễ hơn muốn sống, nhưng trong địa phận Bắc Lương, muốn chết lại khó hơn muốn sống rất nhiều. Các ngươi, đám thích khách nhiều như cá diếc qua sông này, thật sự xem lão cha vừa là Đại Trụ Quốc vừa là Bắc Lương Vương của ta là cái gối thêu hoa thôi sao?