Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 39. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 39

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vị tiểu thư họ Phàn có dáng người phong lưu khẽ thở dài, nặn ra một nụ cười an ủi:

"Lâm ca ca, không sao đâu, muội cũng đã sớm muốn ngắm phong cảnh ở Thính Triều đình rồi."

Trước khi dắt tay người đẹp rời đi, Từ Phượng Niên lặng lẽ ngoắc tay, gọi tên nhị đẳng quản sự kia lại gần, dặn dò:

"Bảo Từ Kiêu đừng có ló mặt ra, cứ để qua ba bốn ngày nữa rồi hẵng hay."

Quản sự quay lưng về phía đôi công tử tiểu thư, khúm núm nói nhỏ:

"Tiểu nhân hiểu rồi, tuyệt đối không làm lỡ đại sự của Thế tử điện hạ."

Từ Phượng Niên khẽ nói:

"Sau này sẽ thưởng cho ngươi."

Quản sự cười toe toét.

"Tạ ơn điện hạ ban thưởng."

Từ Phượng Niên vỗ vai gã, một mình dẫn vị Phàn muội muội như dê vào miệng cọp kia đi lên con đê vượt qua hồ, còn tự ý đội vòng liễu lên đầu nàng, ném một ánh mắt khiêu khích về phía Lâm Thám Hoa đang đau lòng khôn xiết.

Trên con đê được đặt tên là Sá Tử có không ít nha hoàn ríu ra ríu rít lướt qua vai Từ Phượng Niên, các nàng cũng lanh lợi như tên quản sự, chỉ cần một ánh mắt của Từ Phượng Niên là họ biết ngay Thế tử điện hạ lại bắt đầu trêu ghẹo cô nương mới tới rồi.

Bắc Lương vương phủ đừng nói là nô bộc đông đảo, ngay cả thanh khách danh sĩ chịu ân huệ của Đại Trụ quốc không phải là ít. Bọn họ trong các biệt viện của vương phủ, bày mưu tính kế, làm trâu làm ngựa cho Bắc Lương vương. Chỉ riêng Ngô Đồng viện nơi Từ Phượng Niên ở, nha hoàn tỳ nữ đã chia làm bốn hạng. Đại nha đầu hạng nhất có hai người, một người trời sinh thân thể tỏa hương thơm, chuyên làm ấm giường cho Thế tử điện hạ, người còn lại nuôi con chim cắt trắng như tuyết cho Từ Phượng Niên. Nha đầu hạng hai có bốn người, một người trong đó thi từ thư họa đều thông thạo, đặc biệt viết được một tay chữ đẹp diễm lệ, phụ trách việc hồng tụ thiêm hương cho Thế tử điện hạ, ba người còn lại từ nhỏ cũng được dạy dỗ nghiêm ngặt về âm luật ca múa. Nha đầu hạng ba thì làm những việc thanh nhã như tưới hoa, nhóm lò trà, còn hạng tư thì làm những việc nặng nhọc như quét dọn sân viện. Những nữ tử này, ngoại trừ đại nha đầu ấm giường có vẻ đẹp yêu kiều quyến rũ bậc nhất, những người còn lại dung mạo cũng thuộc hàng khá, nếu Từ Phượng Niên muốn "ăn son phấn", lúc nào cũng có thể ăn no căng bụng.

Dường như cảm thấy buồn chán, Phàn tiểu thư nhẹ nhàng hỏi:

"Công tử dùng đao à?"

Từ Phượng Niên mặt dày đáp:

"Khổ luyện đao pháp mười năm, mới chỉ tiểu thành mà thôi."

Để chứng minh mình đã luyện đao nhiều năm, Từ Phượng Niên múa một thế "hoành tảo thiên quân" đầy uy mãnh, kết quả lại lỡ tay làm văng thanh Xuân Lôi ra ngoài, suýt chút nữa rơi xuống hồ. Nàng tủm tỉm cười, ý tứ nghiêng đầu nhìn ra xa. Từ Phượng Niên nhặt lại thanh thánh phẩm trong giới đao kiếm gặp phải chủ nhân không ra gì kia, cười ha hả, không thấy mất mặt, giải thích là do lỡ tay. Lên đến nền đài của Thính Triều đình, Phàn tiểu thư ngước nhìn ba tấm biển dưới mái hiên, lần lượt là tấm Cửu Long biển do tiên hoàng ngự bút đề chữ "Khôi Vĩ Hùng Tuyệt", và hai tấm "Hữu Phụng Lai Nghi" cùng "Khí Xung Đẩu Ngưu" do danh gia viết. Nàng ngược lại chẳng mấy động lòng trước cảnh tượng lộng lẫy khi ném mồi xuống làm cá chép gấm tranh nhau đớp, không giống với những tiểu thư thiên kim trước đây bị Từ Phượng Niên dùng cả cứng lẫn mềm dụ dỗ đến.

Từ Phượng Niên thầm nghĩ, không giống mới hay, ănãi vi cá yến sào cũng ngán, thỉnh thoảng đổi món cá vược mùa thu, măng tre mùa đông mới thấy ngon miệng.

Ngay lúc Từ Phượng Niên đang thảnh thơi trộm ngắm dung nhan thanh tú của cô nương bên cạnh, trời bỗng sinh dị tượng, nước hồ sôi trào cuộn sóng, y hệt như ngày tuyết lớn hôm nọ. Từ Phượng Niên mừng rỡ trong lòng, vẫy tay cho hạ nhân dẫn Phàn muội muội đang sợ hãi tái mặt đến Phượng Nghi quán, đồng thời hạ lệnh cho tất cả mọi người lui khỏi bờ hồ. Làm xong những việc này, Từ Phượng Niên vội vã chạy đến bến đò nhỏ có đậu một chiếc thuyền ô bồng, xách theo thanh Xuân Lôi đao chém sắt như bùn nhảy lên thuyền, vừa định cầm mái chèo thì thấy lão Hoàng lảo đảo chạy tới với thân hình gầy gò như cây sào, trên lưng còn đeo cái túi vải dài từng khiến Từ Phượng Niên khổ sở không ít, bên trong là một cái hộp gỗ tử đàn dài gần bốn thước. Từ Phượng Niên đảo mắt khinh bỉ, lão Hoàng này góp vui cái gì, lỡ đâu lão quái vật dưới đáy hồ trở mặt không nhận người quen, chẳng lẽ hai chủ tớ lại thi xem ai chuồn nhanh hơn à?

Đợi lão Hoàng lên thuyền, Từ Phượng Niên chèo thuyền ra giữa hồ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.