Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thế tử điện hạ hứng khởi lao đi, mất hứng mà về, xách theo thanh Xuân Lôi lên bờ, rút đao chém bốn năm cành liễu đang đâm chồi vàng óng, bện thành một vòng rồi đội lên đầu, vừa đi vừa vung vẩy thanh Xuân Lôi đã tra vào vỏ, thong dong dạo bước.
Bên ngoài vương phủ, một công tử tuấn tú mặt hoa da phấn đưa danh thiếp. Môn phòng của vương phủ đã sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh, lập tức nhận ra sức nặng của tấm danh thiếp làm từ ngọc Lam Điền hoa mỹ trên tay, cúi đầu nhìn kỹ thì ra là tiểu công tử của Lâm gia ở Tiếu quốc, Hà Đông. Gia tộc này trong vương triều không được xem là môn phiệt hào tộc hạng nhất, nhưng lại có chút quan hệ với phủ.
Trưởng công tử của Lâm gia vốn có cơ hội cưới Trường quận chúa về, cho nên người gác cổng không dám chậm trễ, thu lại vẻ lạnh nhạt ban đầu, mỉm cười, bảo vị tiểu thiếu gia này chờ một lát, rồi lập tức đi thông báo.
Tin tức được truyền lên từng cấp, cuối cùng đến tay nhị quản gia Tống Ngư. Ông ta suy nghĩ một lát liền quyết định dùng quy cách tiếp đãi tương đương với tổng đốc, châu mục. Nhanh chóng có người ân cần dẫn Lâm công tử và một vị tiểu thư trông yếu đuối vào phủ.
Dọc đường, cô nương kia vô hình trung đã trở thành một đạo phong cảnh, vóc người kiều nhu, dung mạo không phải tuyệt mỹ, nhưng khí chất trên người lại mang một nét vận vị hiếm thấy ở đất Lương dân phong bạo dạn. Không biết có phải do thân thể yếu nhược hay do người dẫn đường đi quá nhanh, vầng trán trơn bóng của nàng rịn ra từng giọt mồ hôi.
Lâm công tử thấy mà đau lòng, nhưng thật sự không có dũng khí nói với quản sự trong phủ. Lâm gia ở Tiếu quốc, Hà Đông, trong một quận còn chưa thể nổi bật, đối đầu với một thế lực khổng lồ như Bắc Lương vương phủ thì thật sự không đáng nhắc tới. Tục ngữ có câu "môn phòng của tể tướng ngang hàng Tam phẩm quan, mạc liêu của vương phủ sánh ngang tổng đốc", cho dù năm ngoái hắn đỗ Thám hoa, từng cùng Trạng nguyên, Bảng nhãn một ngày cưỡi ngựa xem hết hoa trong kinh thành, nhưng đến Bắc Lương vương phủ, nào dám tự phụ mà làm càn.
Nhị đẳng quản sự dẫn họ đến Phượng Nghi quán, đi dọc theo con đường nhỏ ven hồ, Thám hoa lang bỗng thấy một kẻ mình tuyệt đối không muốn gặp. Chỉ thấy người nọ chậm rãi bước tới, mình vận cẩm y áo choàng lông cáo, toát vẻ phú quý bức người, nhưng đầu lại đội vòng liễu, dáng vẻ cà lơ phất phơ, tay nghịch một thanh đoản đao cổ phác.
Người có thể thong dong dạo bước trong Bắc Lương vương phủ vốn có cấp bậc nghiêm ngặt như vậy, đương nhiên chính là Thế tử điện hạ suốt ngày chỉ biết chơi chim ưng, chọi chó, đọc sách cấm.
Từ Phượng Niên vừa thấy Lâm Thám Hoa, kẻ từng bị hắn ném vào hố phân, liền ra hiệu cho quản sự giữ im lặng, rồi rảo bước nhanh hơn, tủm tỉm cười nói:
"Thám hoa lang, đến phủ ta ăn son phấn à? Lễ Nguyên Tiêu vẫn chưa ăn no sao?"
Lâm Thám Hoa không biết lai lịch của Từ Phượng Niên, ấp úng hỏi:
"Ngươi là?"
Từ Phượng Niên cố tình ra vẻ vênh váo hống hách đến ghê tởm, mặt tỉnh bơ nói:
"Ta là thư đồng của Thế tử điện hạ!"
Lâm Thám Hoa vốn tưởng rằng Tết Nguyên Tiêu đã đụng phải rắn rết ở đất này là con cháu thế gia, nay vừa thở phào lại vừa căng thẳng, vẻ mặt lúng túng. Tên khốn trước mắt tuy không phải con cháu nhà hào tộc có bối cảnh thâm sâu, nhưng lại thân cận với Thế tử điện hạ, lợi hại trong đó, Lâm Thám Hoa dù không rành thế sự cũng hiểu được tám chín phần.
Chẳng đợi hắn kịp phản ứng, tên "thư đồng" cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người kia đã tiến lên mấy bước, đến gần rồi nhìn thẳng vào Phàn muội muội, hoàn toàn cho Lâm Thám Hoa ra rìa, dịu dàng nói:
"Phàn muội muội, đúng là duyên phận, để ca ca dẫn muội đi dạo vương phủ, bên phía Thính Triều đình có thể ngắm cảnh tượng hàng vạn con cá chép gấm nhảy cửa rồng đó."
Nói xong lời khách sáo, Từ Phượng Niên liền đưa tay ra định nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phàn muội muội. Lâm Thám Hoa bỗng trào dâng khí phách hộ hoa, vội vàng chắn giữa hai người, trừng mắt nhìn hắn.
Từ Phượng Niên cười khẩy, nhẹ giọng đe dọa:
"Tên ăn son phấn kia, đừng có không biết điều. Bản công tử đã là thư đồng của Thế tử điện hạ, vậy thì cho ngươi ăn sáu bảy hộp son phấn cũng chẳng phải việc gì khó, hoặc bỏ thêm chút sức, cho ngươi ăn canh bế môn cũng là chuyện có thể, ngươi tự cân nhắc đi!"
Sắc mặt Thám hoa lang tái xanh, nhưng hiếm có dịp cứng rắn một lần, nhất quyết không chịu dịch bước, ngược lại khiến Từ Phượng Niên có phần nhìn hắn bằng con mắt khác.