Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)

Chương 41. Tuyết Trung Hãn Đao Hành 41

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Từ Phượng Niên thấy thuyền nhỏ không đến mức lật úp thì cũng yên tâm phần nào, tấm tắc khen ngợi:

"Thì ra Ngụy gia gia thân thủ lại mạnh mẽ đến vậy, sớm biết thế lúc trước ra ngoài du ngoạn đã mang theo ông ấy rồi, lũ giặc cỏ kia chẳng phải sẽ bị đánh cho tè ra quần sao."

Lão Hoàng nghe thấy lời của thế tử điện hạ, quay đầu lại với vẻ mặt u oán, nét mặt già nua trông vô cùng chua xót.

Từ Phượng Niên không muốn làm Lão Hoàng, người đã vất vả bôn ba cùng mình suốt ba năm, phải đau lòng, bèn cười nói:

"Ngụy gia gia có lợi hại đến đâu cũng không thể nào tri kỷ bằng Lão Hoàng ngươi đi móc tổ chim bắt cá được. Cao thủ trên đời này thì nhiều, nhưng Lão Hoàng biết đan giày cỏ thì chỉ có một mà thôi!"

Lão bộc mỉm cười "đầy tình ý", khiến Từ Phượng Niên nổi cả da gà, vội nói:

"Xem kịch, xem kịch, đừng bỏ lỡ."

Hai chủ tớ cùng nhìn về phía giữa hồ.

Hai sợi xích sắt đen ngòm phá mặt nước lao ra, như giao long xuất hải, khí thế ngút trời.

Cuối sợi xích là hai thanh đao không có chuôi, một thanh lưỡi đao sáng như tuyết, một thanh đỏ tươi như máu. Dùng lời của thế tử điện hạ mà nói thì chính là cực kỳ có vẻ ngoài, oách xà lách, vừa nhìn đã biết là phong thái của cao thủ. Chẳng qua là Từ Phượng Niên trong tay không có một xấp ngân phiếu lớn, nếu không nhất định sẽ hét to một tiếng "Đáng thưởng!"

Song đao phá tan hai con thủy long do lão đạo sĩ Cửu Đấu Mễ vung ra, chém nát ngay tại chỗ!

Một thân hình khôi vĩ cao lớn chừng một trượng vọt lên khỏi mặt hồ. Không còn bị quả cầu đồng vạn cân buộc chân dưới đáy hồ trói buộc, lão khôi tóc bạc xuất hiện ngang trời cất tiếng cười ngạo nghễ, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của Từ Phượng Niên.

Lão vung xích sắt, vẽ ra một đường cong, cự đao đỏ rực chém về phía lão đạo sĩ, đao thế bá đạo tuyệt luân, xé toạc không gian, mang theo tiếng gió rít gào.

Lão đạo sĩ họ Ngụy khẽ quát một tiếng, một chân đạp lên mặt nước, dấy lên ngàn lớp sóng, lao nghiêng về phía trường đao.

Sóng nước bị chém làm đôi, cự đao thế như chẻ tre. Lão đạo sĩ phất tay áo bào, cố gắng ngăn cản nhát đao sắc lẻm hiếm thấy trong đời này.

Nhưng cũng chỉ là phí công vô ích.

Ống tay áo rộng của đạo bào lập tức vỡ nát.

Một chiêu liền bại.

Thân hình bay ngược ra sau, rơi xuống hồ, sống chết không rõ.

Thì ra lão khôi trong hồ cũng mang đao.

Cũng giống Bạch Hồ Nhi kiểm, đều là song đao, một kẻ cuốn phong tuyết, một kẻ dấy sóng cồn, không biết ai lợi hại hơn ai?

Từ Phượng Niên ánh mắt mơ màng, tặc lưỡi nói:

"Lão khôi này chẳng lẽ là thiên hạ vô địch? Sớm biết cao thủ đều uy phong lẫm liệt như vậy, năm xưa đã nghe lời Từ Kiêu, chăm chỉ luyện võ rồi."

Lão Hoàng lại không cam chịu cô đơn mà quay đầu lại, lắc đầu cười ngây ngô:

"Không vô địch, không vô địch."

Từ Phượng Niên tập trung tinh thần nhìn sang, hắn đã nhận ra, hai sợi xích sắt trên tay lão khôi đã cắm sâu, hợp làm một với xương cốt chứ không phải quấn quanh đơn thuần. Điều này thật quá kinh khủng, kẻ nào lại có thể cuồng võ và tự phụ đến mức hợp nhất với đao như vậy? Lỡ như bị người ta khống chế đao, chẳng phải sẽ đau đớn xui xẻo đến cực điểm à?

Lão khôi cầm song đao song xích nhảy vào một tòa lương đình, nhẹ nhàng vung lên, tòa lương đình tốn không ít bạc liền ầm ầm sụp đổ, gần như hóa thành tro bụi. Lão khôi ngửa mặt lên trời cười lớn, mái tóc bạc tung bay, trông như một vị Diêm La.

Bốn gã thủ các nô còn lại của Thính Triều Đình đồng loạt xuất chiêu, tạo thành thế ỷ dốc, đứng từ xa, ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm nghị.

Trên đỉnh núi Thanh Lương của vương phủ, Đại Trụ Quốc Từ Kiêu ngồi trên một chiếc ghế gỗ, phóng tầm mắt xuống mặt hồ ở lưng chừng núi, thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Tay ngài cầm một ấm trà đất nung đỏ do danh tượng chế tác, nhưng bên trong lại đựng rượu Lục Nghĩ. Bên cạnh ngài là nghĩa tử Viên Tả Tông. "Tả Hùng" đang nheo đôi mắt phượng.

Từ Kiêu khẽ cười nói:

"Có thể đỡ được mấy chiêu?"

Viên Tả Tông, người từng cưỡi bạch mã cầm ngân thương trên sa trường, giết người chém cờ như vào chốn không người, nhẹ giọng nói:

"Nghĩa phụ, Tả Hùng muốn thử một phen."

Đại Trụ Quốc lắc đầu nói:

"Thôi đi, bên dưới tự có người thu thập yêu quái này, không làm Phượng Niên bị thương được đâu."

Trên hành lang tầng hai của Thính Triều Đình, một người mặc bạch bào đứng trước lan can, bên hông đeo một thanh Tú Đông đao. Hắn nhìn một lát, ngón tay đặt trên vòng đao, rút Tú Đông ra một tấc rồi lại tra vào vỏ, vuốt ve qua lại một lượt, sau đó quay người trở về lầu.